Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1006 : Kế hoạch vu oan giá họa!

Ngày đăng: 11:01 18/04/20


Đới Vinh Cẩm nói xong, Diêu Tịnh lại lắc đầu cười, cô ta đưa mắt nhìn Đới Vinh Cẩm miệng hỏi:



- Lẽ nào anh vẫn cho rằng bây giờ tôi còn cần phải làm những trò như vậy sao?



Đới Vinh Cẩm sửng sốt, hắn không rõ Diêu Tịnh nói những lời này là có ý gì. Diêu Tịnh hừ lạnh một cái, nói:



- Đới Vinh Cẩm, tôi thấy anh đúng là bị Bạch Tình Đình kia mê hoặc đến độ cái gì cũng không biết rồi, một người đàn ông đặc biệt như vậy đứng phía sau Bạch Tình Đình. Nếu anh còn không rõ thì để tôi nói cho anh, người đàn ông kia đã uy hiếp đến nhiệm vụ của tôi!



- Nhiệm vụ của cô cùng người đàn ông họ Diệp kia có quan hệ gì chứ!



Đới Vinh Cẩm khinh thường nói.



- Theo ý tôi, người đàn ông kia cũng không phải giống như cô nói!



- Đới Vinh Cẩm, anh cũng không phải là tôi, đương nhiên không cảm thấy sự đáng sợ của người đàn ông đó!



Diêu Tịnh nói.



- Anh đã từng thử cái cảm giác vừa mới gặp mặt, đã bị người ta vung nắm đấm vào mặt bao giờ chưa?



- Chưa từng!



Đới Vinh Cẩm nói.



- Tôi không nghĩ rằng có ai sẽ làm như vậy đối với tôi, đương nhiên, cô thì khác, cô được huấn luyện chính là để làm một số việc nguy hiểm!



- Bụp!



Tay phải Diêu Tình đập lên mặt bên ghế salon, gây ra một âm thanh trầm muộn. Diêu Tịnh nhìn Đới Vinh Cẩm, nói:



- Tôi nói cho anh, người đàn ông kia sẽ uy hiếp đến anh, hắn sẽ không chỉ có phá hoại nhiệm vụ của tôi, mà cũng sẽ hủy diệt anh. Chúng ta là những kẻ cùng hội cùng thuyền, nếu như tôi chết, thì anh cũng sẽ tiêu đời, Đới Vinh Cẩm, tôi đang nói chuyện nghiêm túc, chứ không phải đang đùa với anh!



- Trông tôi giống đang đùa với cô lắm à?



Đới Vinh Cẩm lạnh lùng nói.



- Tôi phải đi ra sân bay, sau đó lên máy bay rời khỏi thành phố Vọng Hải. Chính vì không phải đang đùa với cô, tôi mới ngồi lại chỗ này nghe cô lầu bầu. Tôi cảnh cáo cô, tôi không phải là thuộc hạ của cô, cô đừng có mà hơi tí lôi nhiệm vụ của cô ra dọa tôi, nếu ép tôi nóng lên, hậu quả tự cô gánh chịu!



- Đới Vinh Cẩm, anh bây giờ hẳn là nên nghĩ xem làm sao có thể tìm hiểu được thân phận và bối cảnh của người đàn ông họ Diệp kia, tôi nói lại cho rõ ràng một lần nữa, tôi cảm giác người đàn ông kia không đơn giản!



Diêu Tịnh nói.



- Thậm chỉ có khả năng hắn ta đã đoán ra thân phận của tôi!



- Diêu Tịnh, vậy bây giờ cô định làm sao, cô muốn tôi đi tìm hiểu như thế nào!



Đới Vinh Cẩm đứng phắt dậy, miệng nói:



- Tôi đã sớm điều tra qua thân phận của Diệp Lăng Phi, thế nhưng tôi không thể tìm được tư liệu chi tiết về hắn, cô chính là chuyên gia về phương diện này, nếu cô đã nhận thấy bối cảnh của hắn không đơn giản, vậy vì sao cô không tự điều tra đi!



- Tôi đương nhiên sẽ điều tra, thế nhưng, tôi cần sự giúp đỡ của anh!



Diêu Tịnh nói với Đới Vinh Cẩm.



- Đem người của anh lưu lại cho tôi, tôi cần bọn họ hỗ trợ!



Đới Vinh Cẩm nhìn Diêu Tịnh, nói:



- Chẳng lẽ chính cô không có người sao, vì sao muốn người của tôi?



- Bởi vì hai tên thủ hạ kia của anh có thân thủ tốt, đơn giản vậy thôi!



Diêu Tịnh nói.



- Chẳng lẽ anh còn muốn tôi nhiều lời à, Đới Vinh Cẩm, không phải đến yêu cầu này của tôi anh cũng không đáp ứng chứ, tôi đã nói rồi, tất cả những gì tôi làm đều là vì nhiệm vụ!



- Được rồi!



Đới Vinh Cẩm đáp ứng.



- Chuyện này do cô xử lý, tôi phải ra sân bay rồi, có gì chúng ta tiếp tục bàn qua điện thoại!




- Chờ em thấy cô ta ra sao rồi nói đi!



Angel đứng dậy nói:



- Nếu như anh không có việc gì khác mà nói thì em phải đi. Em muốn trở lại ngủ thêm một giấc, buồn ngủ muốn chết



- Đi đi, đi đi!



Diệp Lăng Phi khoát khoát tay. Angel đứng lên, rời khỏi biệt thự. Diệp Lăng Phi ngồi lại trong phòng khách biệt thự hút thuốc. Hút xong điếu thuốc, hắn đứng dậy, đi về phía phòng ngủ. Bên trong phòng ngủ chỉ có một mình Chu Hân Mính nằm trên giường. Chu Hân Mính cầm trong tay một quyển sách. Vừa thấy Diệp Lăng Phi bước tới. Chu Hân Mính buông quyển sách xuống. Diệp Lăng Phi ngồi ở bên giường Chu Hân Mính, đưa tay vuốt lên vùng bụng nhô cao của Chu Hân Mính, miệng nhẹ nhàng nói:



- Hân Mính, anh bây giờ không thể chờ thêm nữa để được làm cha!



- Còn phải đợi hơn năm tháng nữa!



Chu Hân Mính nói.



- Nhưng mà, em cảm giác đứa nhỏ trong bụng em, nó lại cử động nữa rồi, không biết có phải em cảm giác sai không!



- Chắc chắn là tên tiểu tử kia sốt ruột muốn ra ngoài!



Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng đặt tai lên trên vòm bụng của Chu Hân Mính, ngừng thở, nghe âm thanh bên trong, nụ cười vui vẻ hiện lên trên mặt hắn. Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên, hôn nhẹ một cái lên bờ môi của Chu Hân Mính, nói:



- Hân Mính, anh có một chuyện muốn bàn bạc với em!



- Có phải là về chuyện của mẹ em không?



Chu Hân Mính hỏi.



Diệp Lăng Phi hơi ngạc nhiên, hỏi:



- Làm thế nào mà em lại biết?



- Là em đoán ra được!



Chu Hân Mính nói.



- Hai ngày nay em thấy anh có chuyện muốn nói với em, nhưng lại không thấy anh nói ra điều gì, em đoán nhất định có liên quan đến em, bằng không cũng sẽ không khiến cho anh khó nói như vậy. Ông xã, em biết về chuyện mẹ em ở lại khu biệt thự Nam Sơn em chưa cân nhắc kĩ, nếu như mẹ của em đến sống ở đây có thể sẽ mang đến một chút bất tiện cho cuộc sống bình thường của chúng ta. Thế nhưng, cha của em lần này lên tỉnh thành, tạm thời không tiện mang mẹ của em đi cùng, em lại không muốn để cho mẹ của em ở nhà một mình, nếu không em lại lo lắng.



Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong, hắn gật đầu, nói:



- Hân Mính, anh biết đối với em quyết định chuyện này cũng rất khó khăn. Anh nghĩ như thế này, cứ để cho mẹ của em qua đây ở, nếu vậy, cũng có thể chăm sóc cho em.



- Ông xã, cảm ơn anh!



Chu Hân Mính nói.



- Em biết nếu như làm như vậy mà nói, anh sẽ...!



Diệp Lăng Phi đưa tay che miệng Chu Hân Mính, miệng lại nói:



- Hân Mính, em đừng nói vậy, chúng ta là vợ chồng cơ mà. Mẹ của em không phải là mẹ của anh sao, nói như thế nào nhỉ, anh chỉ lo lắng nhạc mẫu đến đây ở lại không quen với cách sống của chúng ta. Bất quá, cũng không có vấn đề gì. Chúng ta có thể sửa lại cách sống mà.



Diệp Lăng Phi nói đến đây, bỗng nhiên nói sang chuyện khác, hói:



- À. Hân Mính, anh mới nghĩ ra một chuyện, cảnh sát bọn em trước đây có bắt gián điệp bao giờ không?



- Gián điệp?



Chu Hân Mính lắc đầu, nói



- Em làm cảnh sát hình sự, cũng chưa bắt gián điệp bao giờ. Hơn nữa, cho dù có gián điệp cũng không phải do bọn em quản, sẽ do các ngành chuyên môn quản, ông xã, anh có chuyện gì sao?



- À, cũng không có chuyện gì!



Diệp Lăng Phi nói:



- Anh chỉ tùy tiện hỏi thôi!



Diệp Lăng Phi lại hôn Chu Hân Mính một cái, rồi rời khỏi gian phòng. Trong đầu Diệp Lăng Phi đã có một kế hoạch để đả kích câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ.