Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1008 : Đập cho đã

Ngày đăng: 11:02 18/04/20


Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây, sắc mặt của Tưởng Thiên Dương trở nên càng khó coi hơn, hắn cảm giác mình bị một tên nhãi ranh hơn ba mươi tuổi chơi xỏ. Tưởng Thiên Dương hừ lạnh nói:



- Không phải mày sợ rồi đó chứ, nên mới ba hoa như vậy, chẳng phải mày nói so tài đó sao, so tài thế nào đây?



- À, đợi một chút!



Diệp Lăng Phi chẳng lo lắng gì cả, từ trên người rút ra điếu thuốc, sau khi châm thuốc hắn hút một hơi nói:



- Không thấy chúng tôi còn thiếu một người đó sao, mày đợi một chút đi, đừng có vội!



- Có gì phải sợ chứ!



Tưởng Thiên Dương hừ lạnh nói, hắn quay qua người con gái đó nói:



- Tiểu Vũ, chúng ta lên xe ngồi đợi trước, hôm nay anh nhất định phải để cho mấy tên hẹp kiến thức này này được hiểu biết thêm. Thế nào gọi là có tiền!



Diệp Lăng Phi cười nhạt, mặc kệ hắn ta. Bạch Tình Đình lúc nãy bị cô gái đó làm cho tức điên lên, sắc mặt đến giờ vẫn chưa hòa lại. Lúc này Vu Tiêu Tiếu xách một cái túi giấy từ trong đi ra. Vu Tiêu Tiếu vừa đến trước mặt Bạch Tình Đình cố ý lượn lờ bộ váy lót chít eo với số lượng có hạn trước mặt cô gái đó, nói to:



- Chị à, mới hơn ba nghìn tệ đã mua được rồi, chỉ có chiếc này thôi, chị à, đợi chúng ta về chị nhất định sẽ mặt cho em xem đó nha!



Cô gái đó ngồi trong xe sau nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu cầm cái túi giấy trong tay, cô tức hồng hộc lải nhải nói:



- Một đám lừa đảo, đúng là một đám lừa đảo!



Tưởng Thiên Dương sững sờ, lúc nãy hắn ta chỉ lo đấu khí với Diệp Lăng Phi mà quên mất nguyên nhân chủ yếu khiến cho bọn họ mâu thuẫn với nhau chính là bốn chiếc váy lót chít eo số lượng có hạn đó, giờ hắn mới nhớ lại, có điều đã quá muộn rồi. Tưởng Thiên Dương không nhịn được nữa tức hồng hộc chạy về phía Diệp Lăng Phi. Nhìn bộ dạng của Tưởng Thiên Dương giống như muốn đánh Diệp Lăng Phi một trận vậy.



Diệp Lăng Phi nhìn thấy Tưởng Thiên Dương chạy qua, hắn lấy điếu thuốc ra đứng thẳng người cười nói:



- Sao thế, chẳng lẽ mày muốn đánh nhau với tao, chúng ta phải nói trước, con người tôi rất thích đánh nhau!



Tưởng Thiên Dương vừa nghe Diệp Lăng Phi nói vậy thì mới nhớ ra đây là thành phố Vọng Hải, hắn dừng bước hừ lạnh nói:



- Tao chưa bao giờ gặp người nào bỉ ổi như mày, chẳng phải mày nói phải so tài đó sao, sao giờ lại sợ rồi, chỉ được cái kéo dài thời gian ở đây, rốt cuộc mày có bản lĩnh hay không, nếu không có bản lĩnh thì đừng có giả bộ uy hiếp trước mặt tao!



Diệp Lăng Phi lại hút một hơi, hút xong hơi cuối cùng liền vứt đầu thuốc đi, nói:



- Đi, lên xe, tao dẫn mày đi tìm một quán bar, hai chúng ta sẽ so tài ai có tiền hơn ở trong quán bar, ai không đi thì người đó là con chó!



- Ai sợ chứ, đi thì đi!



Tưởng Thiên Dương nói xong quay người đi đến trước xe của hắn, mở cửa xe ra bước vào xe. Diệp Lăng Phi cũng lên xe. Bạch Tình Đình ngồi bên ghế phụ hỏi:




- Được rồi, tao biết mày lợi hại, nhưng cái lợi hại này không cần phải dùng miệng để nói ra, mà là dùng tiền để đập ra, mày chuẩn bị chưa. Giờ mày phản hồi vẫn còn kịp đấy!



- Tao!



Tưởng Thiên Dương lại định nói gì đấy. Diệp Lăng Phi nói:



- Được rồi, có thể nhìn thấy được mày là người có tiền. Cái gì cũng bất chấp được hết, được rồi, con người này của tôi cũng chẳng có tiền gì nhiều, nhưng tiền uống rượu thì vẫn là có!



Diệp Lăng Phi nói xong quay qua nói với Lý Khả Hân:



- Bà chủ, cho chúng tôi năm người năm ly rượu đã hoa hồng tình nhân đã pha sẵn, tính hết cho tôi!



- Không cần!



Tưởng Thiên Dương hừ lạnh nói.



- Mày đừng tưởng như vậy là xong chuyện, nằm mơ đi! Đồ keo kiệt!



Tưởng Thiên Dương và cô gái đó ngồi trên ghế chỗ quầy bar nói với Lý Khả Hân:



- Cho tôi hai chai Whisky, chính là loại tốt nhất ở chỗ các ngươi ấy!



Lý Khả Hân nói:



- Vị tiên sinh này, tôi nên nói trước với anh, đồ uống ở chỗ chúng tôi rất đắt. Whisky ở chỗ chúng tôi cũng phân làm mấy loại, giá cả không giống nhau, một chai Whisky đắt nhất bằng giá một triệu nguyên cả một năm. Loại trung nếu thấp nhất cũng khoảng bốn mươi nghìn, tiên sinh, tôi nghĩ nhất thiết phải nói rõ giá cả với anh!



- Cái gì?



Tưởng Thiên Dương ngạc nhiên, hắn đi không ít quán bar, còn chưa từng gặp phải quán bar nào đắt như vậy. Diệp Lăng Phi hừ lạnh một câu nói:



- Sao lại than đắt rồi, tôi đã nói rồi, chê đắt thì đừng uống rượu, tôi là đồ keo kiệt không có tiền, hay lấy cho tôi một chai Whisky loại thấp nhất bốn mươi nghìn đi.



Tưởng Thiên Dương nghe Diệp Lăng Phi nói vậy hắn ngầm cắn răng nói:



- Cho tôi hai chai Whisky loại năm trăm nghìn!



Lý Khả Hân mở cờ trong bụng, thầm nghĩ bụng tên này quả nhiên là một tên ngốc, nếu đã chịu loại Whisky năm trăm nghìn, vậy thì Lý Khả Hân sẽ nâng giá lên mười mấy lần, thậm chí hai ba chục lần, dù sao cô cũng chẳng quan tâm. Uống thì uống, không uống thì không uống, chẳng liên quan đến cô. Tên Tưởng Thiên Dương này vung tay cũng quá phóng khoáng, một lúc đã đòi hai chai. Diệp Lăng Phi nhìn nhìn rồi nói với Lý Khả Hân:



- Bà chủ, tôi không có phóng khoáng như vị khách này, lấy cho tôi một chai Whisky một triệu, chúng tôi cũng muốn thử loại Whisky một triệu này có vị thế nào.