Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1026 : Sao cô ta lại ở chỗ này?

Ngày đăng: 11:02 18/04/20


Lúc Diệp Lăng Phi lái xe tới trước cửa khu biệt thự mà Vu Tiêu Tiếu ở thì bị bảo vệ ngăn lại, trong lúc hắn ngồi chờ bảo vệ cho đi. Diệp Lăng Phi rốt cục thấy được diện mạo của chủ nhân chiếc xe hơi màu đen rất vênh váo mà hắn gặp hôm trước, đó là một người đàn ông mặt rất to, nhưng con mắt thì lại rất nhỏ. Trong lúc tên bảo vệ kia chuẩn bị cho đi, Diệp Lăng Phi thò đầu ra khỏi cửa kính xe, hỏi:



- Anh bạn, người đàn ông đó là ai vậy?



- Ngay cả ông ấy mà anh cũng không biết sao?



Tên bảo vệ kia vừa nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, mắt trợn tròn giống như là đang nhìn thấy quái vật vậy, miệng nói:



- Ông ấy chính là bí thư Nghiêm đấy!



- Tôi không phải là người ở đây mà!



Diệp Lăng Phi cười cười, nói:



- Tôi chỉ tới nơi này để đón người thôi. Ừm, cảm ơn anh nhé!



Diệp Lăng Phi lái xe vào trong khu biệt thự, hắn dừng xe trước cửa nhà Vu Tiêu Tiếu, vừa xuống xe, Vu Tiêu Tiếu đã từ trong biệt thự chạy ra. Trên người cô là một chiếc áo khoác lông màu trắng, bên dưới là một cái quần bò màu xanh đậm, cặp đùi được bó lại căng tròn thẳng tắp, người còn chưa tới chỗ Diệp Lăng Phi thì hương thơm đã tới rồi. Diệp Lăng Phi cố ý khịt khịt mũi, nói:



- Tiêu Tiếu, em xức bao nhiêu nước hoa lên người vậy, anh đứng xa như vậy mà vẫn có thể ngửi thấy được!



- Em có xức nhiều nước hoa lắm đâu, chỉ một chút thôi mà!



Vu Tiêu Tiếu cười cười đi tới, đón Diệp Lăng Phi vào trong nhà. Mẹ của Vu Tiêu Tiếu đã chuẩn bị xong bữa trưa rồi, lúc này tới thì ít ra phải dùng cơm xong mới đi được. Diệp Lăng Phi vốn định ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm với Vu Chấn một lát, nhưng Vu Tiêu Tiếu lại kéo Diệp Lăng Phi phải đi xem cái máy vi tính cô mới mua. Vu Chấn cười cười với Diệp Lăng Phi, ý bảo Diệp Lăng Phi lên lầu xem cái laptop mới của Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu đâu có muốn Diệp Lăng Phi đi xem cái laptop mình mới mua, rõ ràng là muốn tìm một chỗ không người để làm nũng với Diệp Lăng Phi. Vu Tiêu Tiếu vừa đi vào trong gian phòng của mình, lập tức nhào vào trong lòng Diệp Lăng Phi, bắt đầu nhõng nhẽo. Diệp Lăng Phi ôm lấy vòng eo của Vu Tiêu Tiếu, nhẹ giọng nói:



- Được rồi, tiểu nha đầu, ở đây dù sao cũng là nhà em, đừng có làm loạn. Chờ khi nào chúng ta quay trở lại biệt thự ở thành phố Vọng Hải thì nói sau, có được không?



Vu Tiêu Tiếu gật đầu, cô lưu luyến không rời, vẫn muốn làm nũng với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi dỗ dành Vu Tiêu Tiếu hồi lâu, mãi mới dỗ yên được Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi cũng không xem cái laptop mới của Vu Tiêu Tiếu như thế nào, chỉ ngồi một lúc trong phòng của Vu Tiêu Tiếu, sau đó lại đi xuống tầng dưới. Vu Chấn đang ngồi đọc báo trong phòng khách, báo chí ở thành phố Đông Hải này cũng không có tin tức gì mới. Vu Chấn lật được vài trang, lại để tờ báo xuống, nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu đang đi xuống.



- Tiểu Diệp, có mệt không?



Vu Chấn hói.



- Cháu vẫn khỏe!



Diệp Lăng Phi vừa nói vừa ngồi đối diện với Vu Chấn. Vu Tiêu Tiếu vốn định ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, nhưng lại nhớ ra đây là nhà mình, cô ngồi xuống bên cạnh cha mình, nũng nịu nói:



- Cha à, con định đi làm thêm ở bên thành phố Vọng Hải, sau này cha sang bên đó thăm con nhé!



- Tiêu Tiếu à, con định đi làm thêm ở bên đó sao?



Vu Chấn quay sang chỗ con gái, cười nói:



- Con có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ, con đừng quên, chỉ tiêu trong một tháng của con cũng không ít đâu, có cần cha tài trợ cho con hay không?



- Cha à, không cần đâu!



Vu Tiêu Tiếu vừa nói vừa liếc nhìn Diệp Lăng Phi, sau đó cô nhìn sang Vu Chấn, nói:



- Con sẽ đi làm công ở nhà anh rể con, anh rể và chị của con đã bằng lòng với điều kiện của con, con làm một ngày sẽ trả cho con 500 tệ, nếu như con làm tốt, một ngày còn có thêm cả thưởng nữa, ít nhất cũng phải 200 tệ. Con đã tính qua rồi, sau này một tháng con chỉ đi làm hai ngày, như vậy là đã kiếm được 1400 tệ rồi!



- Ái chà, đãi ngộ cao như vậy à!



Vu Chấn cười nói.



- Tiêu Tiếu, xem ra cha làm cái chức thị trưởng này cũng không sánh được với con đó!



- Đó là chuyện tất nhiên!



Vu Tiêu Tiếu nói.



- Cha à, cái chức thị trưởng của cha làm mà không được nhận tiền, dù có biếu không cho con, con cũng sẽ không làm đâu, con đi làm thêm ngắn hạn còn hơn!



Vu Chấn quay sang nhìn Diệp Lăng Phi. Ông ta khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:



- Tiểu Diệp. Tiêu Tiếu đã bị các cháu chiều hư rồi đó!



- Thị trưởng Vu à, Tiêu Tiếu rất đáng yêu. Tình Đình cũng rất quý em ấy!



Diệp Lăng Phi nói.



- Nhà cháu cũng là biệt thự, nếu như thuê người làm thì một ngày cũng phải trả không ít tiền, nếu Tiêu Tiếu đã nguyện ý đến đó làm, đương nhiên là được rồi!



Diệp Lăng Phi nói đến đây, vừa cười vừa nói:



- Dù sao thì cháu cũng không thiếu tiền, chút tiền ấy cũng vẫn chỉ trà được, thị trưởng Vu à, dù sao thì bọn cháu và bác không tiếp xúc với nhau vì lợi ích, bác không cần lo lắng có người lại nói ra nói vào!



- Sao lại như thế được!



Vu Chấn nói.



- Bác cũng hy vọng Tiêu Tiếu có thể tự lập, nếu như con bé đã thích đi thực tế, vậy cứ để nó đi làm đi. À. Tiểu Diệp, lúc nào bác có thể đến thành phố Vọng Hải đây, bác còn chưa tiếp xúc với công tác ở thành phố Đông Hải này, còn không biết tình hình như thế nào nữa!



- Thị trưởng Vu, khi nào bác muốn đến thành phố Vọng Hải thì cứ gọi một cú điện thoại là được!



Diệp Lăng Phi nói



- Cháu và Tình Đình luôn có thời gian!



- Ừm!


Trương Lộ Tuyết hỏi.



- Có chứ, nếu như cha mẹ em không có ở nhà, anh định tìm lúc nào đó đến nhà em qua đêm!



Diệp Lăng Phi cười nói.



- Em sẽ không không chào đón anh chứ!



- Em hoan nghênh, chỉ sợ anh không có lá gan đó thôi!



Trương Lộ Tuyết hừ lạnh nói.



- Nếu như để cho Tình Đình biết được, cậu ấy không ăn thịt anh mới lạ!



- Tình Đình sẽ không ăn thịt anh đâu, em yên tâm đi!



Diệp Lăng Phi đỡ Trương Lộ Tuyết vào trong phòng, nói.



- Em không thấy cô ấy đồng ý để anh đưa em về nhà sao. Tình Đình không giiống như trước đây nữa, cô ấy đã thay đổi rất nhiều!



- Em biết Tình Đình đã thay đổi rất nhiều, nhưng mà, phàm là phụ nữ đều không hy vọng chồng của mình có những người phụ nữ khác ở bên ngoài!



Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi, nói:



- Giống như cái loại đàn ông đào hoa như anh, làm bạn trai còn có thể, nếu như làm ông xã thì xui xẻo rồi, em sẽ không để anh làm chồng em đâu!



- Được, vậy thì làm bạn trai đi!



Diệp Lăng Phi dìu Trương Lộ Tuyết đến bên giường, giúp Trương Lộ Tuyết cởi áo khoác ra, nói:



- Em nghỉ ngơi cho tốt đi, khi nào rảnh anh sẽ đến thăm em!



- Anh cứ như vậy mà đi à, sao em không cảm thấy anh có điểm gì giống một người bạn trai nhỉ?



Trương Lộ Tuyết ngồi bên giường, cô cởi giày ra, mặc quần dài nằm trên giường. Diệp Lăng Phi ngồi xuống bên giường, cười nói:



- Vậy em muốn anh làm như thế nào đây?



- Ít ra cũng phải nói mấy lời ngon ngọt dỗ em ngủ chứ!



- Cái này...!



Diệp Lăng Phi hơi chần chừ, miệng thì lẩm bẩm.



- Anh sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt đâu, chỉ biết hành động thôi!



- Hành động cũng được, đến đây đi!



Trương Lộ Tuyết nói.



- Em muốn biết bạn trai của em rốt cuộc sẽ khiến em cảm thấy ngọt ngào như thế nào!



Trên mặt Diệp Lăng Phi lộ ra vẻ hèn mọn, hắn cởi giày ra, bò lên giường, đè Trương Lộ Tuyết ở bên dưới, nói:



- Để cho em cảm thấy ngọt ngào như vậy đấy!



Diệp Lăng Phi làm lỡ mất hơn 20 phút ở trong phòng của Trương Lộ Tuyết, sau đó mới rời khỏi biệt thự. Trịnh Khả Nhạc ngồi trong xe cũng thiếu chút nữa thiếp đi mất, khi Diệp Lăng Phi vừa quay lại. Trịnh Khả Nhạc lầu bầu:



- Diệp đại ca à, không phải anh ở trong phòng cùng với bà chủ của em làm cái việc kia đó chứ?



- Việc gì cơ?



Diệp Lăng Phi hỏi.



- Cái này còn cần em phải nói sao, lẽ nào trong lòng anh lại không hiểu!



Trịnh Khả Nhạc nói.



- Diệp đại ca, trong lòng anh còn hiểu rõ hơn người khác là em muốn nói việc gì!



- Tiểu nha đầu, sức tưởng tượng của em cũng rất phong phú đấy, không có gì đâu, anh chỉ ngồi nói chuyện phiếm với Trương Lộ Tuyết ở trong phòng một chút thôi!



Diệp Lăng Phi vừa nói vừa nổ máy.



Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh đã chuyển nhà, lần này hai cô thuê một căn hộ có 4 phòng, giá thuê một tháng là 1100 tệ. Diệp Lăng Phi đưa Trịnh Khả Nhạc về đến dưới nhà cô. Trịnh Khả Nhạc ngồi trên ghế phụ lái vẫn không chịu xuống xe, cô nói:



- Diệp đại ca, anh không lên xem một chút sao?



- Hôm nay muộn quá rồi, chờ hôm khác đi!



Diệp Lăng Phi vừa nói vừa vuốt cằm Trịnh Khả Nhạc, nói.



- Em yên tâm, anh nhất định sẽ đến xem, hơn nữa sẽ đến vào lúc em ở nhà một mình!



Những lời này của Diệp Lăng Phi cực kì ám muội. Trịnh Khả Nhạc nghe xong, gương mặt hơi hồng lên, cô nũng nịu nói:



- Diệp đại ca, không cho phép anh làm bậy, em không phải là một cô bé tùy tiện đâu!



Diệp Lăng Phi cười cười, không nói gì thêm, ngay lúc này, một cô gái từ trên lầu bước xuống, khi Diệp Lăng Phi nhìn thấy cô gái kia, hắn giật mình, thầm nghĩ: “Sao cô ta lại ở chỗ này?”