Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1031 : Tâm tư của Tùy Trường Hồng

Ngày đăng: 11:02 18/04/20


Sau khi Vu Tiêu Tiếu gọi điện cho Bạch Tình Đình xong mới bước vào trong quán ăn. Cô vừa bước vào thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ đang ngồi đối diện nhau của một bàn trong quán ăn. Diệp Lăng Phi đưa tay ra vẫy Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu lúc nãy đã gọi điện cho Bạch Tình Đình, giống như là đã làm chuyện xấu xa gì, trong lòng luôn thấy bất an, không dám nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi ngồi xuống.



- Tiêu Tiếu, em ăn gì?



Diệp Lăng Phi hỏi.



- Diệp đại ca, tụi anh gọi món là được rồi, tụi anh ăn gì em ăn nấy!



Vu Tiêu Tiếu nói.



- Từ lúc nào trở nên ngoan thế!



Diệp Lăng Phi lầu bầu, cầm thực đơn đưa cho Bành Hiểu Lộ nói.



- Hiểu Lộ, anh thấy hay là em gọi món đi, anh không biết gọi món, anh ăn theo em vậy!



- Cái này không được hay lắm!



Bành Hiểu Lộ nói.



- Đồ em ăn không nhất định mọi người thích ăn, ừm, như vầy đi, em gọi vài món, cũng không biết mọi người có thích ăn không nữa!



Diệp Lăng Phi vừa định nói thì điện thoại của hắn vang lên. Diệp Lăng Phi rút điện thoại ra vừa nhìn liền nói với Bành Hiểu Lộ:



- Là điện thoại của Tình Đình!



Nói xong Diệp Lăng Phi nghe máy tại chỗ luôn.



- Bà xã, có chuyện gì vậy?



Diệp Lăng Phi tay cầm tách ra uống một ngụm trà. Vu Tiêu Tiếu ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô không dám nhìn Diệp Lăng Phi mà chỉ cúi đầu.



Trong điện thoại vọng lại tiếng dịu dàng êm tai của Bạch Tình Đình vọng lại nói:



- Ông xã, em nhớ anh rồi, ông xã, giờ anh đang ở đâu, em muốn gặp anh, tiện thể cùng ăn cơm với anh!



Diệp Lăng Phi nhìn Bành Hiểu Lộ ngồi đối diện, hắn lại nhìn quau Vu Tiêu Tiếu ngồi bên cạnh thì thấy Vu Tiêu Tiếu đang cúi đầu, trong đầu hắn chợt hiểu, thầm cười bảo bụng: “Thì ra Bạch Tình Đình đã cài đặt một tiểu gián điệp bên cạnh mình, nếu không sao lại có thể trùng hợp đến vậy chứ. Tình Đình đúng y lúc này gọi điện tới.



Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây nói với Bạch Tình Đình:



- Bà xã, được thôi, anh đang chuẩn bị ăn cơm trong quán ăn với Tiêu Tiếu và Bành Hiểu Lộ, bà xã, em cũng qua đây cùng ăn cơm đi, tiện thể gặp Bành Hiểu Lộ luôn, hôm nay cô ấy vừa đến thành phố Vọng Hải!



Theo như Diệp Lăng Phi thấy, cho dù mình có giấu giếm Bạch Tình Đình sự thực là Bành Hiểu Lộ đang ở trước mặt mình thì việc này cũng rất khó có thể che đậy được, có tiểu nha đầu Vu Tiêu Tiếu này ở ngay bên cạnh mình, không cần mình nói Vu Tiêu Tiếu cũng đã nói hết cho Bạch Tình Đình biết rồi. Nếu đã như vậy, dứt khoát không bằng trực tiếp nói với Tình Đình, như vậy có thể biến từ bị động sang chủ động.



Bạch Tình Đình sau khi nghe Diệp Lăng Phi nhắc Bành Hiểu Lộ, cô lập tức hỏi:



- Ông xã, anh ở đâu, giờ em qua đó!



Thực ra Bạch Tình Đình đã biết địa chỉ cụ thể của quán ăn đó từ miệng của Vu Tiêu Tiếu rồi. Bạch Tình Đình nói vậy mục đích là muốn để cho Diệp Lăng Phi tưởng mình không hề biết chuyện Bành Hiểu Lộ đến thành phố Vọng Hải từ trước. Nhưng Diệp Lăng Phi là người thông minh đẳng cấp nào chứ, thông qua phản ứng của Vu Tiêu Tiếu đã đoán ra được manh mối từ lâu rồi, hắn cũng chả muốn phá rách nên cười nói với Bạch Tình Đình:



- Vậy được, bà xã, em qua đây đi!



Diệp Lăng Phi trong điện thoại nói cho Bạch Tình Đình biết địa chỉ cụ thể của quán ăn đó thì cúp máy cười nói với Bành Hiểu Lộ:



- Hiểu Lộ. Tình Đình sắp qua đây cùng ăn cơm, em không lưu tâm chứ!



- Đương nhiên là không rồi!



Bành Hiểu Lộ nói.



- Em cũng muốn gặp Bạch Tình Đình. Em cũng chẳng biết Bạch Tình Đình thích ăn những món gì nữa, cô ấy cũng đã đến ăn cùng rồi, chi bằng giờ gọi món cho cô ấy luôn.



- Vậy cũng được!



Diệp Lăng Phi nói.



- Anh đoán đến lúc Tình Đình qua thì thức ăn cũng đã đem lên rồi, vừa lúc cô ấy có thể cùng ăn với chúng ta!



Sau khi Diệp Lăng Phi gọi hai món Bạch Tình Đình thích ăn xong thì mới bảo nữ phục vụ đó đi làm thức ăn. Lúc này Diệp Lăng Phi cố ý nói với Vu Tiêu Tiếu ngồi bên cạnh:



- Tiêu Tiếu, hôm nay em rất kỳ lạ đó, sao vừa bước vào đến giờ cứ cúi đầu, chẳng nói gì cả vậy, đây chẳng giống với tính cách của em!



- Không có..., không có!



Vu Tiêu Tiếu sau khi nghe thấy những lời nói này của Diệp Lăng Phi, cô vội ngẩng đầu lên nói liên tục:



- Diệp đại ca, anh hiểu nhầm rồi, em vẫn nghe hết những lời anh nói mà, em chỉ là không có chen mỏ vào thôi!



Diệp Lăng Phi cười cười, hắn quay đầu qua Bành Hiểu Lộ nói:
- Thị trưởng, anh ta chính là nhà báo Vương Thần!



Tiểu Vương nói.



Ánh mắt của Tùy Trường Hồng dừng lại trên người của Vương Thần. Khẽ gật đầu ra hiệu cho Vương Thần đến ngồi đối diện với ông ta. Vương Thần hiện rõ vô cùng căng thẳng, vừa ngồi xuống hắn bắt đầu hơi run lên.



- Thị... thị trưởng, tôi...!



Vương Thần nói chuyện trở nên lắp bắp. Tùy Trường Hồng đặt cốc trà trên tay xuống cười nói với Vương Thần:



- Vương Thần phải không, ừm, ở đây cậu không cần phải căng thẳng quá, tôi sẽ không ăn thịt người đâu, chỉ là muốn nói với cậu vài câu thôi!



Tùy Trường Hồng nói xong quay qua nhìn thư ký Tiểu Vương của mình nói:



- Tiểu Vương, cậu xuống đợi dưới lầu đi.



- Vâng!



Tiểu Vương đáp rời khỏi phòng. Ở đây chỉ còn lại Tùy Trường Hồng và Vương Thần. Tùy Trường Hồng cố gắn không bảo Vương Thần không cần phải quá căng thẳng, ông ta đưa đưa cho Vương Thần một cốc trà, đích thân rót vào cốc đẩy đến trước mặt Vương Thần nói:



- Nhà báo Vương, nào, uống ngụm trà đi!



- Không... không uống đâu...!



Vương Thần căng thẳng quá mức, nói chuyện có chút không đầu không đuôi. Hắn chẳng qua chỉ là một nhà báo nhỏ, lúc đối diện với thị trưởng thành phố Vọng Hải, vốn dĩ cũng phải căng thẳng sợ sệt, điều quan trọng nhất vẫn là Vương Thần không biết thị trưởng tìm mình là tốt hay là xấu. Bây giờ hắn rất hối hận, sớm biết thế này sẽ không làm lớn chuyện như vậy, không nên viết bài báo đó.



Tùy Trường Hồng nghe Vương Thần đáp như vậy, ông ta bật cười nói:



- Tiểu Vương, cậu không phải sợ, tôi tìm cậu là muốn nói chuyện với cậu thôi!



- Thị trưởng, tôi biết đều là do tôi sai, tôi không nên viết như vậy!



Vương Thần đột nhiên nói.



- Bây giờ tôi rất hối hận, cầu xin thị trưởng cho tôi thêm một cơ hội!



Tùy Trường Hồng vẫn giữ nụ cười trên mặt, ông ta bưng cốc trà lên uống một ngụm nhỏ, rồi lại đặt xuống nhìn Vương Thần ngồi đối diện cười nói:



- Tiểu Vương, cậu không sai, theo tôi thấy cậu viết rất tốt, cậu là nhà báo thì nên dám vạch trần hiện tượng hắc ám trong xã hội, nếu không những người làm lãnh đạo như chúng tôi sao biết được chứ. Tôi có thái độ tán đồng với cách làm này của cậu, có điều lãnh đạo ủy ban thành phố luôn cho rằng cậu viết như vậy không được hay lắm, tôi có thể tưởng tượng được áp lực trên người cậu, lần này tôi tìm cậu không có ý gì khác, chỉ là hy vọng cậu có thể đừng bị áp lực ngoại cảnh đè nắn mà phải giữ vững nguyên tắc!



Lần này Vương Thần mê mẩn triệt để luôn, không biết thị trưởng rốt cuộc muốn nói cái gì. Nếu nói thị trưởng tán thành cách làm của mình thì tại sao mình bị tòa soạn đuổi việc, cái này giải thích thế nào đây.



Tùy Trường Hồng nhìn thấy Vương Thần ngơ ngác nhìn mình, ông ta cười nói:



- Tiểu Vương, tôi biết trong tay cậu vẫn còn chứng cứ khác nữa phải không?



- Chứng cứ khác?



Vương Thần hỏi.



- Ừm!



Tùy Trường Hồng gật đầu.



- Ví dụ như nói chứng cứ của người mà cậu không viết tên có kết cấu với cảnh sát, tôi xem qua rồi, những bức ảnh trên mặt tờ báo chỉ là hình bóng sau lưng, vốn không nhìn rõ mặt, như vậy rất mơ hồ. Tôi hy vọng cậu có càng nhiều chứng cứ hơn!



- À, thị trưởng, ngài nói cái này à!



Vương Thần vừa nghe, trong ánh mắt chợt lóe lên tia khác thường, hắn vội nói:



- Thị trưởng, tôi còn có những bức ảnh khác nữa!



- Thật không, có thể cho tôi xem được không?



Tùy Trường Hồng hỏi.



- Có thể, có thể!



Vương Thần giống như người rớt nước túm được cây cứu mạng vậy, hắn vội nói:



- Còn có rất nhiều ảnh cất trong hòm thư của tôi ấy, thị trưởng, giờ tôi có thể cho ngài xem!



- Vậy được!



Tùy Trường Hồng nói.



- Giờ tôi muốn xem những bức ảnh đó!