Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1046 : Người ngoài đều đã biết hết cả rồi

Ngày đăng: 11:02 18/04/20


Kỷ Tuyết đột nhiên thơm Diệp Lăng Phi một cái khiến cho Diệp Lăng Phi sững sờ đưa tay lên sờ chỗ vừa được thơm qua, hắn đưa tay ra nhéo mũi của Kỷ Tuyết nói:



- Tiểu nha đầu, em học hư rồi, ở ngoài đường mà cũng dám làm vậy?



- Em sắp thở không ra hơi rồi!



Kỷ Tuyết đưa bàn tay nhỏ nhắn của cô lên hất tay của Diệp Lăng Phi đang bịt mũi mình ra. Diệp Lăng Phi cười nói:



- Tiểu nha đầu, chẳng lẽ em không biết dùng miệng để thở hả, còn nói là thở không ra hơi nữa chứ, vậy anh muốn thử xem cứ bịt mũi em như thế em có thở được hay không!



Diệp Lăng Phi nói xong đưa tay ra định véo mũi của Kỷ Tuyết. Kỷ Tuyết sợ quá vội đứng lên cách xa Diệp Lăng Phi khoảng một mét, chu miệng nói:



- Em không để bị anh véo đâu!



Diệp Lăng Phi nhìn thấy Kỷ Tuyết đứng lên, hắn không đùa với Kỷ Tuyết nữa mà là đặt tờ báo trên đùi nói:



- Được rồi, tiểu nha đầu, em bận chuyện của em đi, đừng có chơi muộn quá, anh sẽ gọi điện cho Tiêu Tiếu và Vũ Văn!



Kỷ Tuyết không chịu đi, mà ngược lại còn ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Diệp Lăng Phi nũng nịu:



- Diệp đại ca, anh có việc gì à?



Ánh mắt của Diệp Lăng Phi rời khỏi tờ báo nhìn vào khuôn mặt non nớt đó của Kỷ Tuyết hỏi:



- Em lại muốn làm gì?



- Không có gì, em chỉ muốn chơi với anh!



Kỷ Tuyết nói.



- Một mình em rất vô vị, muốn chơi với Diệp đại ca!



- Muốn chơi với anh?



Diệp Lăng Phi cười nói.



- Chiều nay anh không định đi chơi, đã hẹn với người đẹp chơi ở chỗ hẹn đối diện rồi, thế nào, có muốn cùng đi không?



Kỷ Tuyết ngẩng đầu nhìn chỗ hẹn cao cấp đối diện nũng nịu nói:



- Được thôi. Diệp đại ca, em cũng đi với anh!



- Vậy em đợi đi!



Diệp Lăng Phi lại hướng ánh mắt nhìn vào tờ báo, hắn vừa đọc báo vừa nói:



- Người vẫn chưa đến, đợi lát nữa đến anh giới thiệu cho em!



Kỷ Tuyết tinh nghịch lấy mấy trang báo trong tay Diệp Lăng Phi qua, cô cũng đọc báo theo. Chỉ đáng tiếc những trang báo cô lấy qua đều là những mục quảng cáo. Kỷ Tuyết thực sự chẳng thể nào thích thú được, chỉ lướt mắt vài dòng rồi cuộn trang báo lại thành một cục, tùy ý nhét vào lại trong tay Diệp Lăng Phi, tiếp sau đó cô sát người mình vào người Diệp Lăng Phi rồi nhắm mắt lại.



Diệp Lăng Phi nhìn Kỷ Tuyết dựa vào người mình, khẽ mỉm cười nhưng không nói gì.



Cuối cùng thì Đường Hiểu Uyển cũng đã đến, Đường Hiểu Uyển xuống taxi không nhìn thấy Diệp Lăng Phi ở trước cổng chỗ hẹn, đường Hiểu Uyển đứng trước cổng chỗ hẹn rút điện thoại ra gọi cho Diệp Lăng Phi. Lúc điện thoại của Diệp Lăng Phi đột nhiên đổ chuông khiến cho Kỷ Tuyết giật cả mình. Kỷ Tuyết vội ngẩng đầu lên.



Diệp Lăng Phi cười với Kỷ Tuyết, rồi rút điện thoại từ trong người ra nghe máy.



- Diệp đại ca, em đã đến rồi!



Đường Hiểu Uyển đứng trước cổng chỗ hẹn gọi điện, cô chỉ chăm chú nhìn vào cổng chỗ hẹn mà không để ý Diệp Lăng Phi ở đối diện bên kia đường, cô cầm điện thoại nói:



- Diệp đại ca, em không thấy anh!



- Anh ở bên đường đối diện!



Diệp Lăng Phi cuộn tờ báo lại đặt xuống chỗ ngồi rồi đứng lên, cầm điện thoại đi về bên đường, vừa đi vừa nói:



- Hiểu Uyển, quay người lại, nhìn qua đối diện!



Đường Hiểu Uyển dựa theo lời Diệp Lăng Phi nói mà quay người lại, quả nhiên nhìn thấy Diệp Lăng Phi ở bên kia đường, Đường Hiểu Uyển đặt điện thoại xuống đưa tay ra vẫy vẫy Diệp Lăng Phi. Kỷ Tuyết đi theo đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, cùng đi qua đường với Diệp Lăng Phi.



Đường Hiểu Uyển tóc buộc lên, cô mặc chiếc áo khoát trắng và chiếc quần tất màu đen, mặc chiếc váy lót bên trong, bộ ngực cao vút hiện rõ rất dễ bắt mắt.



Diệp Lăng Phi đến trước mặt Đường Hiểu Uyển, đưa tay ra ôm eo Đường Hiểu Uyển nói:



- Hiểu Uyển, em mặc ít như vậy không thấy lạnh hả?
- Nếu tiện thì đến nhà bố, bố có tí việc muốn nói với con!



- Ừm, vậy được.



Diệp Lăng Phi nói.



- Nhạc phụ, khoảng hơn một tiếng đồng hồ nữa con mới về đến nhà bố được!



- Tiểu Diệp, cố gắng nhanh nghe!



Chu Hồng Sâm nói.



Sau khi Diệp Lăng Phi cúp máy, lật người ngồi dậy, Đường Hiểu Uyển cũng ngồi dậy theo, cô hỏi Diệp Lăng Phi:



- Diệp đại ca, có phải anh phải đi không?



- Ừm, anh có chút việc cần làm!



Diệp Lăng Phi hôn một cái lên má Đường Hiểu Uyển, nói:



- Hiểu Uyển, lần sau anh lại tìm em!



- Diệp đại ca, anh bận việc đi.



Đường Hiểu Uyển nói.



- Chỉ cần Diệp đại ca thỉnh thoảng đến gặp em là em vui rồi!



Diệp Lăng Phi nghe câu nói này của Đường Hiểu Uyển, bất chợt ôm Đường Hiểu Uyển vào lòng. Môi hắn hôn lên đôi môi của Đường Hiểu Uyển, bàn tay trượt dài trên cơ thể mềm mại của Đường Hiểu Uyển, đây là sự biểu đạt tình yêu của Diệp Lăng Phi đối với Đường Hiểu Uyển. Diệp Lăng Phi không phải là không có tình cảm với Đường Hiểu Uyển, lúc hắn yêu hai người vợ của mình, cũng yêu những người phụ nữ bên cạnh hắn. Chỉ là tình yêu sâu đậm hay nhạt nhạt hơn mà thôi, trong vô thức càng yêu Đường Hiểu Uyển hơn một chút nữa, Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình giống nhau, đều là những cô gái dịu hiền đáng được yêu thương.



Bàn tay của Diệp Lăng Phi lại trượt đến giữa hai đùi Đường Hiểu Uyển, hắn cảm giác tay mình ướt ướt, chính trong lúc Diệp Lăng Phi chuẩn bị yêu Đường Hiểu Uyển thì Đường Hiểu Uyển lại đẩy Diệp Lăng Phi, cười vui vẻ nói:



- Diệp đại ca, đừng làm nhỡ thời gian ở đây nữa, anh mau đi đi!



Diệp Lăng Phi lại hôn Đường Hiểu Uyển một cái rồi gật đầu.



Sau khi Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển mặc áo quần xong, hắn đưa Đường Hiểu Uyển về nhà trước rồi mới chạy xe đến nhà Chu Hồng Sâm.



Đợi sau khi Diệp Lăng Phi vào thì hắn cảm giác bầu không khí trong nhà có chút không bình thường. Chu Hồng Sâm ngồi trong phòng khách hút thuốc, mẹ của Chu Hân Mính ngồi bên cạnh Chu Hồng Sâm.



- Nhạc phụ, nhạc mẫu, chẳng lẽ Hân Mính có chuyện gì sao?



Diệp Lăng Phi nhìn thấy cảnh này, còn tưởng Chu Hân Mính xảy ra chuyện. Chu Hồng Sâm dập điếu thuốc đang hút vào trong gạt tàn thuốc, ngẩng đầu nói:



- Hân Mính không có chuyện gì, nó đang ngủ trong phòng!



- Nhạc phụ, con vào thăm Hân Mính trước!



Diệp Lăng Phi nói xong bước vào phòng Hân Mính. Diệp Lăng Phi dè dặt nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, hắn lo mình làm Chu Hân Mính giật mình.



Diệp Lăng Phi đến bên giường, nhìn Chu Hân Mính đang nằm ngủ trên giường. Diệp Lăng Phi đến ngồi bên giường Chu Hân Mính, nhìn Chu Hân Mính ngủ ngon lành một chặp lâu mới ngồi dậy nhẹ nhàng rời khỏi phòng của Chu Hân Mính.



Diệp Lăng Phi trở lại phòng khách, ngồi đối diện với vợ chồng Chu Hồng Sâm. Diệp Lăng Phi rút thuốc ra châm một điếu hỏi:



- Nhạc phụ, bố tìm con gấp rốt cuộc là có chuyện gì thế?



Chu Hồng Sâm lại thở dài nói với vợ mình:



- Bà nói với tiểu Diệp đi!



- Hay là ông nói đi!



Mẹ Chu Hân Mính nói.



- Chuyện này tôi không biết nói từ đâu. Hồng Sâm, hay là ông nói chuyện với tiểu Diệp đi, dù gì tôi cũng đã nói với ông rồi, tôi về phòng đây, à, chuyện này đừng để cho Hân Mính biết, tôi lo Hân Mính biết được chuyện này sẽ suy nghĩ lung tung, giờ nó đã mang thai, nếu như tâm trạng không tốt rất dễ ảnh hưởng đến thai nhi!



Chu Hồng Sâm gật đầu nói:



- Tôi biết rồi!



Mẹ của Chu Hân Mính đứng lên rời khỏi, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Chu Hồng Sâm và Diệp Lăng Phi. Chu Hồng Sâm khẽ thở dài nói:



- Tiểu Diệp, chuyện của con và Hân Mính người ngoài đều đã biết hết rồi!