Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1110 : Nguy hiểm
Ngày đăng: 11:03 18/04/20
Lúc Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời này, ba người Angel, Dã Thú cùng Dã Lang đều nhìn sang phía Diệp Lăng Phi. Dã Thú kia nhếch nhếch miệng, hỏi lại:
- Lão đại, có phải anh vừa nói là con gái của tên khốn khiếp Yonchien Yamakawa hiện đang ở nhà anh?
- Ừm!
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Yonchien Yamakawa còn đến tận nhà anh để tìm Suzu Yamakawa!
- Lão đại, làm sao anh không nói sớm, nếu như mà em thấy lão khốn khiếp Yonchien Yamakawa kia, nhất định phải ngắt đầu của lão xuống, nhớ khi đó ở Nhật Bản chúng ta thiếu chút nữa bị lão khốn khiếp đó giết chết!
Dã Thú cứ nhắc tới đến chuyện thì tức không chịu nổi, miệng mắng:
- Tuy nói cái lão khốn khiếp này đã nhận được một bài học, chúng ta cũng sẽ không truy cứu việc đó nữa, nhưng lão khốn này lại dám chạy đến thành phố Vọng Hải, vậy thì sao có thể để cho lão thong thong thả thả mà quay về Nhật Bản được, nhất định phải tặng cho lão một bài học khó quên!
- Quên đi!
Diệp Lăng Phi miệng nói,
- Lúc đó chúng ta đã nói rất rõ ràng, không hề tiếp tục truy cứu nữa, Dã Thú, vụ đó đã nháo rất lớn rồi, chúng ta cũng chiếm không ít chỗ tốt, cũng không cần phải tiếp tục nữa.
- Lão đại, nói thì là như thế. Nhưng mà...!
Dã Thú còn muốn nói nốt, lúc này Dã Lang đã cắt ngang lời Dã Thú, Dã Lang mở miệng nói:
- Dã Thú, Satan nói đúng, chuyện đã qua thì để nó qua đi, đừng tiếp tục dây dua nữa!
Dã Lang nói xong, lại quay sang phía Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Satan, làm thế nào mà Suzu Yamakawa lại ở trong nhà của anh?
- Chuyện này nói ra thì rất dài!
Diệp Lăng Phi ôm Angel, đem chuyện của Suzu Yamakawa kể lại cho ba người. Sau khi nghe xong, Dã Lang nói:
- Satan, anh hoài nghi chuyện gì?
- Không rõ ràng lắm!
- Lui lại!
Bốn năm người kia đã sắp chạy đến bên phía Diệp Lăng Phi lại nghe được câu tiếng Nhật kia, lập tức xoay người, rời khỏi nơi đây. Diệp Lăng Phi bây giờ dù có muốn đánh nhau cũng không có cơ hội rồi, những người đó bắt đầu lui lại, chỉ bỏ lại một cỗ thi thể trên bờ cát! Sự tình nằm ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi vốn cho rằng chính mình muốn dùng tay trần đánh với mấy tên kia, nhưng mọi chuyện lại đột nhiên thay đổi. Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn Dã Thú cùng Dã Lang, mở miệng mắng:
- Con mịa nó, Dã Thú, cậu nói đúng, chúng ta chưa từng phải chịu nỗi nhục này!
- Lão đại, bây giờ chúng ta nhất định phải đuổi theo lũ khốn kia!
Dã Thú mở miệng mắng,
- Trong xe của em có vũ khí, không sợ bọn khốn đó!
- Được!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh cũng muốn xem lũ khốn này rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Lúc này Dã Lang đột nhiên xen mồm nói:
- Satan, người này làm sao bây giờ?
- Trúng liền mấy viên đạn, anh đoán tên này cũng sống không nổi nữa rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Gọi điện thoại cho cảnh sát, để cho cảnh sát đến xử lý chuyện bên này, chúng ta mặc kệ chỗ này, đi trước đuổi theo mấy tên khốn khiếp kia, việc này không thể kết thúc như vậy được!
- Đúng!
Dã Thú đồng ý,
- Đuổi theo mấy tên khốn khiếp kia trước đã!
Sau khi đã quyết định, Diệp Lăng Phi cùng Dã Thú, Dã Lang lập tức chạy thẳng về phía xe của họ.
---o0o---