Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1112 : Vụ án lớn
Ngày đăng: 11:03 18/04/20
Diệp Lăng Phi vừa dập máy liền xoay người lại, nói với Dã Thú, Dã Lang:
- Đi thôi, đến khách sạn Hoa Anh Đào!
- Khách sạn Hoa Anh Đào ư?
Tiểu Triệu vừa nghe thấy thế, hơi kinh ngạc, nói:
- Diệp ca, cái khách sạn đó em nghe nói là do người Nhật Bản mở, muốn đến đó...!
Tiểu Triệu lời còn chưa nói hết đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Khách sạn do người Nhật Bản mở thì có làm sao, liên quan gì tới tôi, hôm nay tôi muốn đến nơi đó, kẻ nào dám ngăn cản tôi, tôi sẽ đánh cho hắn đến mức chính mẹ hắn cũng nhận không ra!
- Diệp ca, em nghe nói hậu đài của khách sạn đó rất cứng rắn!
Tiểu Triệu hảo tâm nhắc nhở.
- Em chỉ lo anh chịu thiệt!
- Hậu đài của chúng cứng rắn à?
Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng, nói.
- Bản thân tôi cũng muốn xem nó cứng rắn thế nào. Tiểu Triệu, cậu dẫn theo người của cậu cùng tôi đến khách sạn Hoa Anh Đào, cậu yên tâm, chuyện này không có có bất kỳ quan hệ gì với cậu, xảy ra chuyện gì, cũng là trách nhiệm của tôi, cậu đã hiểu chưa?
- Diệp ca, em biết rồi!
Tiểu Triệu vội vàng đáp.
Xe của Diệp Lăng Phi cơ hồ cũng tương đương đống sắt vụn rồi, hắn còn phải đi mua một chiếc xe khác nữa. Chuyện mua xe để mai mói tính tiếp, tối hôm nay, Diệp Lăng Phi phải đến khách sạn Hoa Anh Đào. Hắn lên xe của Dã Thú, Tiêu Triệu cũng chỉ có thể khẽ thở dài, dẫn người đi theo sau xe của Dã Thú, đến khách sạn Hoa Anh Đào. Dã Thú dừng xe trước cửa khách sạn Hoa Anh Đào, xe Dã Thú vừa mới dừng lại, đã thấy một nhân viên của khách sạn đi ra ngoài, nói:
- Vị tiên sinh này, nơi này không cho phép đỗ xe!
- Tôi thấy không tệ mà, những tên quỷ Nhật Bản này chạy đến địa bàn của chúng ta, chúng ta làm vậy cũng là vì dân trừ hại!
Tiểu Triệu vừa dứt lời, đã nghe thấy một viên cảnh sát hình sự nói:
- Đội phó, bọn họ có súng!
Lúc này Tiểu Triệu mới phát hiện ra có một người Nhật Bản nằm dưới đất để lộ ra khẩu súng lục ở bên hông, nụ cười trên mặt Tiểu Triệu lập tức biến mất, anh ta rút súng ra, quát lên:
- Không ai được cử động!
Những cảnh sát hình sự còn lại cũng ý thức được tình huống nghiêm trọng, ở thành phố Vọng Hải mà vẫn đeo súng, đây cũng là một tình huống rất nghiêm trọng. Tiểu Triệu không ngờ lần này đi theo Diệp Lăng Phi tới đây lại có thể gặp được chuyện tốt như thế, bây giờ thấy những người Nhật Bản này đeo súng. Tiểu Triệu trong lòng cũng thầm thở phào, anh ta không lo lắng cấp trên truy cứu chuyện mình tùy tiện dẫn người xông vào khách sạn Hoa Anh Đào nữa. Tiểu Triệu trong lòng vỗn vẫn là có chút lo lắng. Anh ta biết khách sạn Hoa Anh Đào này khôngphải là nơi có thể tùy tiện tiến vào, lúc dẫn người xông vào, Tiểu Triệu đã suy nghĩ lấy cớ gì để báo cáo với cấp trên. Bây giờ thấy những người này trên người còn mang theo súng, đây đúng là cái cớ hay nhất rồi.
- Đi, điều tra thêm trên người bọn họ, xem xem có người đeo súng nữa không!
Tiểu Triệu cầm súng, liên tục chĩa vào những người Nhật Bản kia, đồng thời phân phó hai viên cảnh sát hình sự đi lục soát súng.
- Đội phó, anh bảo mấy gã Nhật Bản có thể nghe thấy chúng ta nói gì sao?
Một viên cảnh sát đi cùng Tiểu Triệu hai tay cầm chắc súng, cùng với Tiểu Triệu dùng súng nhắm vào những người Nhật Bản này, hỏi Tiểu Triệu.
- Làm sao mà tôi biết được!
Tiểu Triệu nói.
- Chẳng qua những tên này thấy súng trong tay chúng ta chắc cũng hiểu chứ!
Thật ra thì cho dù Tiểu Triệu không cầm súng hướng về những người Nhật Bản này, những người Nhật Bản đó cũng không có năng lực để phản kháng, vừa rồi bị ba người Diệp Lăng Phi đánh cho rất thảm, bây giờ chỉ có thể nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích. Cảnh sát nhanh chóng tìm ra gần 10 khẩu súng lục trên người những người Nhật Bản này, trừ hai người trong số này không có súng, những người khác ai cũng có súng, lần này thu được gần 10 khẩu súng lục. Tiểu Triệu cất súng của mình đi, nhìn thoáng qua số súng lục kia, cười nói:
- Xem ra lần này chúng ta lại phá được một vụ án lớn rồi!
---o0o---