Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1117 : Đừng ép em
Ngày đăng: 11:03 18/04/20
Diệp Lăng Phi đương nhiên không muốn làm Bạch Tình Đình tức giận. Hắn cũng biết Bạch Tình Đình đã nhượng bộ rồi, nếu mình lại được voi đòi tiên thì sẽ không tốt, hơn nữa Diệp Lăng Phi cũng không có ý gì với hai cô gái người Nhật Suzu Yamakawa và Minako, hắn để hai cô gái đó ở đây, chẳng qua chỉ là muốn giúp đỡ họ mà thôi, chứ không có ý gì khác.
Diệp Lăng Phi ôm lấy eo Bạch Tình Đình, nói:
- Bã xã, anh đồng ý với em rồi mà, trong lòng biết rồi, em yên tâm, anh tuyệt đối không làm gì xằng bậy đâu.
- Biết là tốt.
Bạch Tình Đình đưa tay sờ vào ngực Diệp Lăng Phi nói:
- Bố em muốn chúng ta nhanh có em bé, hôm qua còn nhắc đến chuyện này đấy, em nói với bố chuyện này không thể vội được, ông xã, anh thấy em có phải nên đi điều trị.
- Điều trị?
Diệp Lăng Phi vừa nghe bèn lắc đầu nói:
- Bà xã, anh thấy bây giờ rất tốt, em đừng đi điều trị gì cả, em không nghe nói bây giờ bệnh viện chỉ biết kiếm tiền thôi sao, bệnh nào cũng chữa không được.
Diệp Lăng Phi đặt tay lên mông Bạch Tình Đình, hắn áp sát vào tai Bạch Tình Đình thì thầm:
- Về sau cùng lắm anh cố gắng thêm chút nữa, làm thêm vài lần, ai nói không thể trúng một lần, đúng không em?
Bạch Tình Đình hai má ửng hồng, nũng nịu nói:
- Ông xã, vậy anh phải cố gắng đấy, sau này không được chơi ở bên ngoài, chúng ta sẽ ở nhà, được không anh?
- Anh thì không có vấn đề gì, anh chỉ sợ bà xã không chịu nổi thôi.
Diệp Lăng Phi há mồm ngậm vành tai Bạch Tình Đình, rồi dùng lưỡi đưa qua đưa lại, Bạch Tình Đình có chút chịu không nổi nói:
- Ông xã, anh đừng như vậy, đây là phòng khách, đừng như vậy.
Trong lúc Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đang quấn quýt bên nhau, Suzu Yamakawa và Minako đi xuống. Bọn họ nghe Diệp Lăng Phi nói dẫn đi mua đồ, nên bọn họ mới đi xuống.
Bạch Tình Đình thấy Suzu Yamakawa và Minako đi xuống, cô ta khẽ đẩy Diệp Lăng Phi ra, nũng nịu nói:
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói xong trong lòng có chút hứng thú muốn biết rút cuộc là chuyện gì khiến Bành Hiểu Lộ gióng trống khua chiêng như thế. Bành Hiểu Lộ khẽ thở dài nói: Tối nay mẹ em sẽ đến Vọng Hải, nhưng lại dẫn theo một người đàn ông đến, Diệp Lăng Phi anh đã hiểu chưa?
Diệp Lăng Phi nghe xong cười nói:
- Thì ra là vậy. Anh còn nghĩ là chuyện gì, không phải là xem mặt sao, có gì đâu mà em gióng trống khua chiêng như vậy, anh thấy em quá lo lắng rồi, Bành Hiểu Lộ, không phải là xem mặt sao, tuổi em cũng không ít quả thật nên tìm một người để lấy thôi, em thấy người đàn ông đó thế nào? nếu tốt thì cưới đi.
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói xong bèn nói to lên, khẩu khí có vẻ hơi kích động:
- Diệp Lăng Phi, em cưới hay không không liên quan đến anh. Anh nói cho em biết anh có giúp em không?
- Anh muốn giúp, nhưng, không biết giúp thế nào. Em không thể bắt anh giả điên, dọa mẹ em và người đàn ông kia chạy mất đấy chứ
Diệp Lăng Phi vừa nói xong, bèn nghe thấy Bành Hiểu Lộ ở đầu kia điện thoại “À” lên một tiếng. Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy tiếng “À” đó. Hắn bỗng thấy người nhột một cái, cảm thấy sự việc không đúng, có chuyện xảy ra rồi. Quả nhiên nghe thấy Bành Hiểu Lộ ở đầu dây bên kia có vẻ vui mừng, nói:
- Diệp Lăng Phi anh đúng là thiên tài, nghĩ ra một ý kiến hay đến vậy, sao em lại không nghĩ đến nhỉ, đúng, anh có thể giả điên, dọa cho người đàn ông kia chạy mất, đến lúc đó, em có thể tự do rồi.
Diệp Lăng Phi nghe xong, bĩu môi nói:
- Bành Hiểu Lộ, những việc như vậy em đi tìm người khác làm, anh không giả điên, anh cũng không điên, dựa vào cái gì bắt anh giả điên
- Diệp Lăng Phi, anh rút cuộc có giúp không?
Diệp Lăng Phi kiên quyết nói:
- Em bắt anh giả điên anh không giúp được. Đây là chuyện không có gì để bàn, anh không muốn giả điên.
- Anh thật sự không giúp? Bành Hiểu Lộ hỏi lại.
- Không giúp. Diệp Lăng Phi nói.
- Được, nếu anh không giúp em, em sẽ gọi điện cho Bạch Tình Đình. Em sẽ nói với Bạch Tình Đình, khi ở MaCao anh và em đã thân mật với nhau, dù sao e cũng phải liều thôi, đừng cho rằng em dễ bắt nạt, nếu như ép em quá mức em cũng có thể làm những chuyện khác.
---o0o---