Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1144 : Bị cướp!
Ngày đăng: 11:03 18/04/20
Diệp Lăng Phi lại tiếp tục nói Dã Thú, nói đến mức Dã Thú phải lặng lẽ cuối đầu. Trước mặt Dã Thú ngoan ngoãn như vậy, bất luận là dưới tình huống nào thì Dã Thú đều không có bất mãn gì đối với Diệp Lăng Phi. Mối quan hệ này không phải là ngày một ngày hai là có thể xây dựng được.
Diệp Lăng Phi sau khi nói xong, nhìn Dã Thú, nói:
- Dã Thú, rốt cuộc là cậu có hiểu ý anh không vậy?
- Em hiểu!
Dã Thú nói,
- Lão đại, khi nãy em đã nghe anh nói tỉ mỉ rồi, sao em lại không hiểu được chứ!
- Hiểu được thì tốt!
Diệp Lăng Phi nói,
- Vậy anh không cần quan tâm nữa, Dã Thú, cậu không còn là trẻ con nữa, đừng có làm thái quá như vậy, biết chưa hả?
- Em biết!
Dã Thú trả lời.
Diệp Lăng Phi và Dã Thú ở trong phòng nói chuyện một lúc, Dã Thú nhớ lại khi nãy Diệp Lăng Phi có nhắc đến hai người vẫn còn ở lầu một, trong tay hắn cầm con dao găm đi xuống lầu một, quả nhiên là nhìn thấy hai người đang nằm dưới lầu một. Diệp Lăng Phi đi từ trên cầu thang xuống, nhìn thấy Dã Thú cầm con dao găm đứng trước mặt người đàn ông đó, Diệp Lăng Phi nói:
- Dã Thú, chuyện ở đây giao cho cậu giải quyết nhé, anh không muốn quản nữa, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh nhớ chưa?
- Em hiểu rồi!
Dã Thú nói.
Diệp Lăng Phi rời khỏi biệt thự của Dã Thú, còn Dã Thú định xử lý ra sao hai tên nam nữ đó thì đó là chuyện cá nhân của Dã Thú, Diệp Lăng Phi không muốn tham gia vào, đương nhiên Diệp Lăng Phi thấy Dã Thú tự biết phải xử lý như thế nào, để không xảy ra một chỗ hở nào.
Từ trong biệt thự của Dã Thú đi ra, Diệp Lăng Phi đi bộ rất lâu mới nhìn thấy một chiếc xe taxi. Diệp Lăng Phi lên xe sau khi nói với tài xế xe taxi địa chỉ đến thì móc từ trên người ra một điếu thuốc rồi châm lửa mồi.
Tên tài xế khi nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến biệt thự Nam Sơn thì hắn nhìn Diệp Lăng Phi một cái mà không nói gì cả. Diệp Lăng Phi trong miệng đang hút thuốc thấy tên tài xế taxi này nhìn mình, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Lẽ nào tôi có vấn đề gì à?
- Không phải!
Tài xế lái xe taxi đó nói,
- Tôi chỉ là cảm thấy rất lạ thôi, biệt thự Nam Sơn đó là chỗ những người giàu có ở, sao anh lại ngồi xe taxi chứ!
Khi tên tài xế lái taxi vừa nói những lời này thì Diệp Lăng Phi cười nói:
- Điều này thì chưa chắc, ai quy định là người ở biệt thự Nam Sơn đó không thể được ngồi xe taxi chứ?
Tên tài xế taxi đó sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này thì cười gật gật đầu, rồi nói:
- Nói cũng đúng, không ai quy định như vậy!
- Vậy thì đi đi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Nếu không ai quy định như vậy thì tôi ngồi xe taxi là không có vấn đề gì rồi, anh nói có đúng không?
Người tài xế lái taxi đêm này rất thích nói chuyện phiếm với khách, tài xế lái taxi buổi tối rất buồn chán, cho nên thích trò chuyện trên trời dưới đất với khách, đương nhiên Diệp Lăng Phi buổi tối cũng cảm thấy vô vị, nên tâm sự với người tài xế taxi cùng là một cách giết thời gian hay.
Sau khi Diệp Lăng Phi trở về biệt thự thì đã là khá khuya rồi. Diệp Lăng Phi lặng lẽ về phòng, quả nhiên là Bạch Tình Đình vẫn chưa ngủ, đang nằm trên giường trong tay cầm một cuốn sách và đọc.
Sau khi thấy Diệp Lăng Phi trở về thì Bạch Tình Đình bỏ quyển sách xuống, nhìn Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng cô nói:
- Ông xã, anh tìm thấy Dã Thú chưa?
- Ừ!
Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Anh tìm thấy tên tiểu tử đó rồi, Tình Đình, đợi anh tắm một cái, tắm xong rồi anh nói cho em nghe!
- Ừ!
Bạch Tình Đình đáp.
Diệp Lăng Phi đi tắm một cái, sau khi tắm xong Diệp Lăng Phi trở về phòng ngủ. Hắn sau khi leo lên giường thì nằm xuống và nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã, em đoán xem tên tiểu tử đó làm cái gì?
- Em không biết!
Bạch Tình nũng nịu nói:
- Em đoán Dã Thú chắc chắn là không làm chuyện gì tốt cả!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bà xã, em đoán đúng một nửa rồi!
- Đoán đúng một nửa à?
Bạch Tình Đình ngạc nhiên nhìn Diệp Lăng Phi, cô nói:
- Ông xã, thế này là ý gì, sao gọi là em đoán đúng một nửa?
- Tên tiểu tử Dã Thú này bị người ta bắt cóc!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Là bị người ta tính kế, anh nói em đoán đúng một nửa ý là nói em đoán chính xác đúng một phần thôi nhưng không đúng hoàn toàn!
- Bắt cóc à?
Bạch Tình Đình sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này thì cô nhìn Diệp Lăng Phi khẽ giọng nói:
- Ông xã, anh không gạt em chứ?
- Anh có cần phải lừa em không?
Tin này khiến Chu Hân Mính có chút mừng rỡ, Chu Hân Mính vốn không biết chuyện này có một phần uy hiếp của Diệp Lăng Phi với Chu Hồng Sâm trong đó. Chu Hân Mính còn cho rằng Chu Hồng Sâm muốn về để thăm mẹ và mình, Chu Hân Mính nói:
- Em biết bố em không phải là loại người đó mà, đợi sau khi bố em về lần này em và bố sẽ nói chuyện một chút!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hân Mính cười thì không nói với Chu Hân Mính một cách chi tiết về cuộc điện thoại giữa hắn và Chu Hồng Sâm. Chỉ cần Chu Hân Mính vui thì đủ rồi. Diệp Lăng Phi thấy không có gì quan trọng hơn là tâm tình của Chu Hân Mính luôn vui vẻ. Nếu Chu Hồng Sâm trở về Vọng Hải thì Diệp Lăng Phi có thể từ từ bàn bạc với Chu Hồng Sâm, vì Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi có thể suy nghĩ nhường một bước, để Chu Hồng Sâm vì mục đích chính trị của ông ta mà cùng một thuyền với Tưởng Khải Lâm, nhưng Diệp Lăng Phi cũng căn dặn Chu Hồng Sâm nhất định phải nhớ Tưởng Khải Lâm con người này là một đối thủ rất nguy hiểm, nói không chừng một lúc nào đó sẽ tiến hành công kích Chu Hồng Sâm. Trên vũ đài chính trị thì bản thân không có cái gọi là bạn bè tuyệt đối, chỉ có lợi ích tuyệt đối, nếu lợi ích của mọi người đều nhất trí thì đó là bạn bè. Chí ít hiện nay Chu Hồng Sâm và Tưởng Khải Lâm lợi ích là nhất trí, vậy đến lúc đó cũng có lúc Tưởng Khải Lâm đối phó với Chu Hồng Sâm.
Bạch Tình Đình hôm nay đi tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, cô ấy phải tiếp tục bàn luận với Trương Lộ Tuyết về việc hợp nhất hai công ty tập đoàn. Bạch Tình Đình trước khi sắp đi thì lại một lần nữa nhắc nhở Diệp Lăng Phi, nếu Diệp Lăng Phi hôm nay không có chuyện gì thì phải đến tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ. Theo Bạch Tình Đình thấy, ở đây còn có rất nhiều chuyện cần Diệp Lăng Phi đến giải quyết, cô, Trương Lộ Tuyết và những người khác không có quyền lực để có thể quyết định.
Diệp Lăng Phi ngoài miệng thì nói nếu có thời gian thì hắn sẽ đến tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ. Nhưng trên thực tế trong lòng Diệp Lăng Phi vốn không định đến tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, hôm nay hắn chuyện của hắn phải làm. Hôm qua trong phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết khi hắn lên mạng chơi điện tử thì trong lúc đó vô ý chơi trò chơi StarCraft, Diệp Lăng Phi cảm thấy trò chơi StarCraft rất hay, hôm nay định ở nhà từ từ thưởng thức lạc thú của trò chơi này.
Đương nhiên, trong nhà hắn không có đĩa cài đặt trò chơi này, sau khi Bạch Tình Đình đi khỏi không lâu, Diệp Lăng Phi cũng đi ra ngoài, đi mua đĩa cài đặt trò chơi này. Diệp Lăng Phi đến phố điện tử, ở đó hắn tìm đến một cửa hàng chuyên bán trò chơi điện tử. Diệp Lăng Phi mua một đĩa cài đặt trò chơi StarCraft.
Khi Diệp Lăng Phi cầm đĩa cài đặt vừa đi khỏi thì rầm, ở cửa hắn đụng phải một người đàn ông, người đàn ông này nhìn Diệp Lăng Phi từ bên trong đi ra, hắn đi tới hắn hỏi:
- Anh bạn, cần điện thoại di động không, điện thoại di động mới, giá đặc biệt rẻ!
Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua người đàn ông này một cái. Hắn nhỏ nhẹ nói:
- Vậy thì tôi không hiểu lắm, anh nói là điện thoại mới sao lại ở đây bán, vì sao không cần đến cửa hàng bán?
- Anh bạn, không đến cửa hàng bán tự nhiên là có nguyên nhân không đến đó bán được!
Người đàn ông đó nói,
- Cái điện thoại này không thể nhìn thấy được!
Nói đến đây, hắn đưa miệng đến gần tai của Diệp Lăng Phi, rồi thấp giọng nói:
- Cái điện thoại này của tôi là người khác kêu tôi bán, nên gọi là điện thoại không thể gặp ánh sáng!
Sau khi hắn nói xong thì nhìn Diệp Lăng Phi, hắn nói:
- Anh bạn, bây giờ hiểu rồi chứ?
Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn nói:
- Hiểu thì hiểu một chút, nhưng tôi có một thắc mắc!
- Thắc mắc cái gì?
Người đàn ông kia hỏi.
- Lẽ nào anh không sợ gặp phải cảnh sát à?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Cảnh sát?
Người đàn ông nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi rồi cười nói:
- Anh bạn, anh đừng đùa nữa, trong này có cảnh sát gì chứ, anh trai, nói thẳng ra là điện thoại của tôi rốt cuộc có mua hay không?
- Cái gì gọi là rốt cuộc mua hay không, tôi còn chưa nhìn thấy điện thoại của anh mà!
Diệp Lăng Phi nói,
- Thậm chí còn không biết anh bán bao nhiêu tiền, anh hỏi tôi mua hay không, thật không tránh khỏi có chút khôi hài đấy!
- Nói cũng đúng!
Người đàn ông đó thấp giọng nói,
- Điện thoại của tôi tuyết đối là hàng xịn, nhưng tôi không thể cầm ra tại đây được, ở đây đông người lắm, anh đi theo tôi!
Diệp Lăng Phi cười cười, hắn không ngờ mình ra đây mua đồ còn có thể gặp những chuyện thế này. Diệp Lăng Phi vốn có vẻ có chút buồn chán, sau khi gặp phải chuyện này thì hắn tự nhiên muốn đi xem thử rốt cuộc người đàn ông này định làm cái quái gì. Diệp Lăng Phi đi theo sau người đàn ông, đi ra ngoài.
Người đàn ông kia dẫn Diệp Lăng Phi đi ra khỏi phố điện tử, dừng lại ngay ngõ phố phía bắc. Diệp Lăng Phi nhìn thấy hắn dừng bước thì hỏi:
- Chính là ở đây sao?
- Đúng, chính là ở đây!
Người đàn ông đó nói rồi xoay người lại, trên mặt nở một nụ cười:
- Anh bạn, bỏ tiền của anh ra hết đây!
- Không phải mua điện thoại sao? Sao lại bảo tôi lấy tiền ra chứ!
Diệp Lăng Phi lúc này làm bộ không hiểu lắm, hắn nói lung tung:
- Rốt cuộc điện thoại này bao nhiêu tiền?
- Điện thoại di dộng bao nhiêu tiền ngươi đừng quản, tóm lại ngươi đem hết tiền mang trên người lấy ra hết là được rồi!
Người đàn ông cười nói,
- Lẽ nào người nghe không hiểu sao?
- Ngươi là cướp sao?
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Trước đây chỉ nghe thấy chuyện cướp, tôi thật sự chưa gặp phải, không ngờ hôm nay còn để tôi gặp phải chuyện này!
- Anh bạn, đã biết là cướp thì không cần phải phí lời nữa, ngoan ngoãn đem tiền hết ra đây, chuyện này coi như xong, nếu không ngươi sẽ bị đỗ máu đấy, đến lúc đó đừng trách ta!
Diệp Lăng Phi nghe người đàn ông kia nói vậy thì hắn nhìn người đàn ông kia hắn cười nói:
- Lẽ nào chỉ dựa vào một mình ngươi sao?
- Ta đương nhiên là không phải một mình rồi!
Người đàn ông đó nói,
- Người xoay lưng nhìn xem phía sau ngươi đấy!
Diệp Lăng Phi xoay người nhìn thì thấy có hai người thanh niên đang đứng sau lưng hắn.