Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1159 : Nhảy lầu
Ngày đăng: 11:03 18/04/20
Điền Tư nhìn Trần Dương đứng trước mặt mình. Cô ta lắc đầu, có thể trước đây Điền Tư tỏ ra quá yếu đuối, như một con chim nhỏ nép vào người khiến Trần Dương hiểu nhầm cho rằng cô ta là một người con gái dễ bắt nạt, nhưng bây giờ cô ta cần cho Trần Dương thấy khí chất không giống người của cô ta, cần để cho Trần Dương biết Điền Tư không phải là một người con gái bắt nạt.
Điền Tư khẽ nói:
- Trần Dương, đừng nghĩ như vậy, chúng ta cần nghĩ xem giải quyết như thế nào?
Trần Dương nghe ĐiềnTư nói xong bèn ngẩng mặt lên nhìn Điền Tư nói:
- Tư Tư, có phải em đã có cách rồi không, em mau giúp anh nghĩ cách, anh vẫn không dám báo cảnh sát, anh sợ nếu báo cảnh sát, cảnh sát sẽ cho rằng anh giết anh ta nhưng anh thật sự không giết anh ta.
Điền Tư nghe Trần Dương lải nhải không ngừng bèn dang tay tát cho Trần Dương một cái, cái tát của Điền Tư khiến Trần Dương ngẩn người ra, anh ta để tay lên má chỗ bị Điền Tư đánh nhìn Điền Tư nói:
- Tư Tư, sao em lại đánh anh?
- Em muốn anh im mồm đi. Bây giờ là lúc nào rồi, anh vẫn còn lải nhải mãi, chúng ta cần phải nghĩ cách giải quyết.
Trần Dương nghe Điền Tư nói xong, anh ta nhìn Trần Dương hỏi:
- Nghĩ cách? Tư Tư, chúng ta cần nghĩ cách gì, anh bây giờ không có cách nào cả, anh cũng không biết phải làm như thế nào.
- Trần Dương, có người nhìn thấy anh đi vào đây không? Điền Tư hỏi.
- Không có. Nếu không có thì chúng ta cần dọn dẹp chỗ này một chút, coi như khi anh ta ngủ tự chết, anh hiểu ý em không?
- Hiểu. Tư Tư em nói đi, em bảo anh làm thế nào anh sẽ làm như thế.
Điền Tư chính là muốn nghe câu nói này của Trần Dương, lại nghe thấy Trần Dương nói câu đó, Điền Tư ngồi trên sô pha nói:
- Vậy anh còn đứng đó đợi gì nữa, không nhanh mà dọn dẹp đi.
Điền Tư vừa nói xong, Trần Dương bèn giật mình vội vàng gật đầu. Trần Dương đứng lên, kéo xác gã đàn ông kia lên giường, rồi sắp xếp lại, đắp chăn lên người gã đàn ông giống như gã ta đang ngủ. Ngay sau đó theo lời của Điền Tư, Trần Dương dọn dẹp hết mọi thứ trong phòng, bao gồm cả vân tay. Điền Tư còn kiểm tra một chút xem có còn gì sơ hở không, Điền Tư cùng Trần Dương đi ra cửa phòng, cô ta không vội ra ngoài mà còn nghe xem bên ngoài có tiếng gì không, khi cô ta không nghe thấy tiếng gì, Điền Tư và Trần Dương mới đi ra khỏi phòng. Trước khi đi, Điền Tư cũng không quên lau hết vân tay của Trần Dương, cô ta và Trần Dương không vội đi xuống tầng một khách sạn, khi đến tầng hai, bọn họ dừng thang máy lại rồi đi ra.
Điền Tư và Trần Dương xuống đến tầng hai, cô ta không lập tức đi xuống mà cùng Trần Dương đi ra chỗ cầu thang bộ, cô ta đứng ở đó nhìn Trần Dương. Trần Dương lúc đó vẫn rất hoang mang lo sợ, Điền Tư đưa tay đẩy Trần Dương một cái khẽ nói:
- Trần Dương, anh có phải là một người đàn ông không, nhìn xem anh sợ đến mức này, bộ dạng này của anh để ai nhìn thấy cũng biết anh vừa mới làm việc xấu đấy, em nói cho anh biết, chuyện này không liên quan gì đến anh cả, anh đừng nghĩ gì hết cả.
- Anh muốn không nghĩ, nhưng anh không làm được. Anh không biết nên làm như thế nào mới được, Tư Tư, anh thật sự không có vấn đề gì cả.
Điền Tư vốn định để Vu Đình Đình làm kẻ chịu thay, nhưng Vu Đình Đình lại sống chết cũng không chịu đi lên làm kế hoạch đó của Điền Tư thất bại. Cô ta nhìn Trần Dương trong lòng thầm nghĩ:
- Bây giờ Trần Dương chuyện gì cũng nghe mình, như vậy cũng không tồi, Trần Dương không phải thuộc về mình sao.
Điền Tư nghĩ đến đây nói:
- Trần Dương, chuyện này anh không cần lo lắng, em nói không có chuyện gì thì sẽ không có chuyện gì, bây giờ chúng ta đi cầu thang bộ xuống, Đình Đình còn đang đợi chúng ta ở đại sảnh tầng một, khi anh gặp Đình Đình nhất định không được tỏ ra bất kỳ sắc thái hoang mang sợ hãi nào, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, anh hiểu chưa?
Trần Dương vốn đã hoang mang sợ hãi rồi, Điền Tư nói gì, Trần Đương đều tự nhiên sẽ làm theo. Anh ta gật đầu nói:
- Tư Tư, anh biết phải làm gì, anh sẽ không để Đình Đình nhìn ra đâu.
Điền Tư khoác tay Trần Dương, nhìn Trần Dương cười nói:
- Như vậy thì tốt. Trần Dương, thoải mái một chút, không cần phải căng thẳng như vậy.
Trần Dương có thể không căng thẳng sao? Đây là chuyện chết một mạng người, anh ta không thể bình tĩnh như Điền Tư, Điền Tư cũng không phải là người trong cuộc nên đương nhiên không cần lo lắng, nhưng bản thân anh ta thì lại khác, anh ta là người trong cuộc làm sao có thể bình tĩnh như Điền Tư được.
Điền Tư và Trần Dương từ trên lầu đi xuống, khi bọn họ tay trong tay xuất hiện trước mặt Vu Đình Đình, Vu Đình Đình vội vàng đặt điện thoại xuống rồi đứng lên. Vu Đình Đình nhìn Trần Dương và Điền Tư tay trong tay, cô ta cho rằng mâu thuẫn giữa hai người đã giải quyết xong, Vu Đình Đình cười nói:
- Tớ đã nói rồi mà không có chuyện gì to tát cả, Tư Tư, bây giờ cậu yên tâm rồi chứ.
Điền Tư cười nói:
- Đình Đình, cảm ơn cậu đã đi cùng tớ, giữa tớ và Trần Dương đã hết hiểu nhầm rồi, phải không Trần Dương?
Điền Tư nói rồi quay sang Trần Dương, Trần Dương nghe thấy Điền Tư nói xong bèn gật đầu nói:
- Đúng thế, Đình Đình, cảm ơn cậu.
Vu Đình Đình nghe thấy Trần Dương và Điền Tư nói vậy với mình xong bèn xua tay nói:
- Khách sáo với tớ thế làm gì chứ. Tớ cũng có làm gì đâu, à, tớ còn có việc không làm phiền hai cậu nữa.
Vu Đình Đình rời khỏi khách sạn, Điền Tư và Trần Dương cũng rời khỏi khách sạn. Điền Tư khoác tay Trần Dương đi ra bên đường, sắc thái trên mặt Trần Dương luôn không tự nhiên, Điền Tư nhìn Trần Dương nói:
- Trần Dương, nhìn bộ dạng của anh kìa, không tự nhiên chút nào cả.
- Tư Tư, trong lòng anh rất sợ hãi. Em thấy cảnh sát liệu có nghi ngờ anh không?
Điền Tư nghe câu nói của Trần Dương xong bèn cười nói:
- Nghi ngờ anh? Cảnh sát làm sao có thể nghi ngờ anh chứ, anh cũng không giết người, em sớm đã biết thầy giáo của em có bệnh tim, có thể vì một số chuyện nhỏ mà làm bệnh tim phát lên, em thấy có thể trong lúc anh chưa đến, bệnh tim của thầy giáo em đã phát rồi, lúc anh đến không may đúng lúc bệnh tim của thầy giáo em phát lên, kết quả mới trở nên như vậy. Đương nhiên, nếu anh kịp thời gọi cấp cứu có thể thấy giáo của em còn có thể cứu được, nhưng anh lại bỏ lỡ thời gian quá lâu, Trần Dương anh đừng suy nghĩ nhiều nữa.
- Bà xã, em tìm người đến xử lý? Bà xã, việc xử lý mà em nói có ý gì vậy?
- Còn có thể có ý gì được chứ, chính là tìm một đại sư đến, xử lý mọi việc ở đó. Ông xã, em biết anh không tin những chuyện này, rất nhiều người trong công ty đều tin chuyện này, bây giờ trong công ty có người chết, sẽ ảnh hưởng đến công ty, tốt nhất là tìm người đến xử lý, cũng không biết tìm ai đến thì tốt. Ở Vọng Hải có vài vị đại sư nhưng không biết bây giờ không biết có thời gian hay không, chi bằng mời người ở Hồng Kong tới...
Diệp Lăng Phi nghe thấy Bạch Tình Đình ngồi lẩm nhẩm, hắn cười nói:
- Bà xã, em tin anh đi, không cần lo lắng chuyện này, nếu em thật sự lo lắng, vậy anh sẽ gác đêm cho em, em thấy thế nào?
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, vội vàng nói:
- Nói vớ vẩn, làm sao có thể để anh đến gác đêm được chứ? Ông xã, anh đừng nói vậy, em nghĩ nên tìm người đến thì tốt hơn.
Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình nói:
- Tình Đình, em đừng mê tín như vậy, trên thế giới này làm gì có ma quỷ chứ, anh thấy ma quỷ đều là con người tự dọa mình mà thôi, em càng tin, ma quỷ sẽ tồn tại, em càng không tin ma quỷ cũng sẽ không tồn tại, anh thấy chúng ta nên nghĩ xem tối nay về nhà ăn gì thì tốt hơn.
Bạch Tình Đình than vãn:
- Ông xã, anh thật sự không lo lắng sao? Em thì rất lo lắng, ông xã, chuyện này không phải trò đùa, anh có biết không, giống cái người nhảy lầu ấy, mang theo sự oán hận rất nặng nề, như thế sẽ tạo thành sự oán niệm ma quỷ rất nặng, loại ma quỷ này sẽ gây hại cho con người.
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói xong, hắn cười nói:
- Tình Đình, những chuyện này em nghe ai nói vậy, thật là quá hão huyền.
- Chuyện này là em nghe đại sư nói. Ông xã, có một số chuyện tốt nhất nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, nếu không tin sẽ rất dễ xảy ra chuyện.
Bạch Tình Đình nói đến đây bèn đứng lên nói:
- Ông xã, em thấy em cứ nên gọi điện cho vị Tôn đại sư mà em quen biết, ông ta là chuyên gia trong lĩnh vực này, emm muốn xem xem ông ta có ở Vọng Hải hay không?
Diệp Lăng Phi vốn định ngăn cản, nhưng thấy Bạch Tình Đình có chấp như vậy, hắn cũng không nói tiếp nữa. Trong lòng Diệp Lăng Phi thật sự không tin những chuyện này, với Diệp Lăng Phi, những chuyện ma quỷ này chỉ là những thứ hư vô mờ mịt, có một số người nói đã từng nhìn thấy ma quỷ, nói như thật vậy nhưng đa số mọi người vẫn không thể nhìn thấy cũng không thể chứng minh những chuyện này. Diệp Lăng Phi vốn không tin những chuyện này, đôi tay hắn đã dính đầy máu, nếu Diệp Lăng Phi tin những chuyện này nói không chừng hắn sớm đã bị ma quỷ giết chết rồi làm sao có thể sống an nhàn như hiện nay.
Nhưng Diệp Lăng Phi cũng không ngăn cản Bạch Tình Đình, nếu Bạch Tình Đình tin những chuyện này thì để Bạch Tình Đình tin vậy, dù sao đây cũng là một cách ám chỉ trong tâm lý, cũng có nghĩa là Bạch Tình Đình cần một sự an ủi về tâm lý, ít nhất có thể khiến cô ta yên tâm.
Bạch Tình Đình ngồi ở bàn làm việc lấy điện thoại ra gọi điện thoại. Diệp Lăng Phi lúc đó lấy thuốc ra hút đợi Bạch Tình Đình gọi điện thoại. Khi Bạch Tình Đình cúp điện thoại cô ta nói:
- Ông xã, Tôn đại sư nói tuần sau mới có thể quay về. chúng ta đợi ông ấy về nhờ ông ấy xem phong thủy có được không?
- Chuyện phong thủy này không cần nói với anh. Anh cũng không hiểu phong thủy gì cả, anh có thể nói gì chứ.
Diệp Lăng Phi nói rồi để điếu thuốc vào trong gạt tàn trước mặt, hắn đứng dậy gọi Bạch Tình Đình nói:
- Bà xã, chúng ta chuẩn bị về nhà thôi, ngày mai chúng ta còn có việc, chuyện hôm nay cứ để người cấp dưới của em giải quyết là được rồi, làm sao có thể chuyện gì cũng để bà xã em giải quyết chứ, như thế thì thật không ra sao cả, anh cần những người đó làm gì chứ, lẽ nào đến cả chuyện này cũng không giải quyết được sao?
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói xong, cô ta nói:
- Ông xã, bây giờ em chuẩn bị một chút, chúng ta về nhà thôi.
Bạch Tình Đình nói rồi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc. Diệp Lăng Phi đợi Bạch Tình Đình thu dọn đồ đạc xong, hai người cùng đi xuống. Khi bọn họ đi đến cửa tòa nhà, bên đó vẫn có cảnh sát đang giải quyết. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi ra bãi đỗ xe, Bạch Tình Đình quay đầu lại nhìn lẩm bẩm:
- Thật là đen đủi, không biết phong thủy của công ty có vấn đề gì sao lại xảy ra chuyện này chứ?
Diệp Lăng Phi từ trước đến nay không hề tin chuyện này, nhưng Diệp Lăng Phi cũng không kiên trì ở trước mặt Bạch Tình Đình nói những chuyện ma quỷ này đều là những chuyện vô căn cứ. Diệp Lăng Phi lên xe lấy điện thoại ra gọi về nhà nói với Trương Vân chuẩn bị cơm tối, buổi tối hắn và Tình Đình sẽ về nhà ăn cơm.
Minako là vệ sỹ của Bạch Tình Đình, ngồi trong xe của Bạch Tình Đình, sau khi lên xe, Minako nói với Bạch Tình Đình:
- Tiểu thư Bạch, rút cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
- Hài, một lời khó nói hết được.
- Bạch Tình Đình không giải thích với Minako chỉ nói:
- Tóm lại, chị thấy phong thủy của công ty không tốt, chị đã tìm đại sư rồi, chuẩn bị xem phong thủy của công ty.
Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi lái xe về biệt thự. Diệp Lăng Phi vừa về đến nhà bèn đi tìm Chu Hân Mính, nói với Chu Hân Mính về việc hắn muốn mua một căn biệt thự ở gần bãi biển Hoàng Kim. Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Ông xã, có phải anh lo lắng có người sẽ báo thù anh?
Nói chuyện với Chu Hân Mính không cần giống với Bạch Tình Đình, khi Diệp Lăng Phi nói chuyện với Bạch Tình Đình phải suy nghĩ rất nhiều vấn đề vì lo Bạch Tình Đình sẽ sợ hãi. Nhưng khi Diệp Lăng Phi nói chuyện với Chu Hân Mính thì không cần lo lắng những chuyện này, Chu Hân Mính trước đây là cảnh sát, có hoàn cảnh nào mà chưa gặp qua chứ, hơn nữa, cho dù Diệp Lăng Phi muốn giấu cũng rất khó giấu vì vậy khi Diệp Lăng Phi nói chuyện với Bạch Tình Đình không cần vòng vèo quanh co.
Diệp Lăng Phi gật đầu trực tiếp nói:
- Hân Mính, quả thật là như vậy, anh đã nói với em rồi, Đái Vinh Cẩm đã liên lạc với tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm, theo tình báo của anh có thấy Đái Vinh Cẩm rất có khả năng sẽ tập kích anh. Hân Mính, chỗ anh ở bây giờ Đái Vinh Cẩm đã biết rồi, vì vậy chúng ta cần tạm thời chuyển đến chỗ ở khác, anh đã ở tìm nhà ở gần bờ biển Hoàng Kim rồi, ngày mai có thể đến đó xem, nếu thấy được sẽ lập tức quyết định, đến lúc đó chúng ta sẽ tới đó ở đợi mợi việc qua đi chúng ta sẽ chuyển về, Hân Mính em thấy thế có được không?
Chu Hân Mính cười nói:
- Ồng xã, em thấy rất tốt, bên đó có thể ngắm biển, chúng ta không cần phải đến bờ biển ngắm biển nữa, em rất thích bên đó, nhưng anh định nói thế nào với Tình Đình, nếu anh nói mọi chuyện với Tình Đình em sợ cô ấy sẽ sợ hãi.
- Đó cũng là chuyện mà anh lo lắng.Vì vậy, anh cũng không nói rõ thực tình với Tình Đình, anh chỉ nói với Tình Đình em muốn ngắm biển, chúng ta tạm thời chuyển đến ở bên bờ biển, Hân Mính, em phải giúp anh giữ bí mật, chuyện này không thể để Tình Đình biết được.
Diệp Lăng Phi vừa nói xong thì thấy cửa phòng Chu Hân Mính bị đẩy ra, Bạch Tình Đình từ bên ngoài đi vào.