Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1183 : Theo dõi!
Ngày đăng: 11:03 18/04/20
Diệp Lăng Phi từ trong phòng ngủ đi ra, hắn chau mày, hắn cảm thấy vế mờ trên ngực Bạch Tình Đình xem ra rất đột nhiên, chỉ là nhất thời Diệp Lăng Phi không nghĩ ra rõ là dấu vết mờ nhạt đó là do đâu mà có.
Tối nay Bạch Tình Đình đi ngủ rất sớm, tuy nói phụ nữ ngủ sớm rất tốt cho dung nhan nhưng hôm nay lại vì mệt mỏi quá mà ngủ sớm. Diệp Lăng Phi ngủ không được, hắn đi xuống lầu thì nhìn thấy Chu Hân Mính đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, ngồi bên cạnh Chu Hân Mính là Suzu Yamakawa.
Suzu Yamakawa học tiếng Trung cũng đã rất tốt rồi, cô có thể nói chuyện với Chu Hân Mính lưu loát, trên môi Chu Hân Mính lúc này luôn khẽ nở nụ cười.
Thấy Diệp Lăng Phi đi từ trên lầu xuống thì Suzu Yamakawa đứng dậy dường như muốn rời khỏi chỗ đó. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Suzu Yamakawa đi thì hắn cười và nói:
- Suzu Yamakawa, tôi là cọp hay sao mà khi nào thấy tôi cô cũng bỏ đi vậy hả?
- Không phải vậy, không phải vậy!
Suzu Yamakawa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô vội vàng lắc đầu và nói:
- Tôi chỉ lo là Diệp tiên sinh muốn nói chuyện với Chu tiểu thư, tôi ở đây không tiện lắm!
Diệp Lăng Phi nhìn Suzu Yamakawa xua xua tay và nói:
- Suzu Yamakawa, cô xem cô nói kìa, cô đã ở đây cũng đã lâu rồi, cô còn không biết tôi là người như thế nào sao? Nếu tôi thực sự có chuyện muốn nói với Hân Mính thì tôi sẽ không để cô biết đâu, và sẽ càng không nói ở đây, thôi được rồi, cô ngồi xuống đi, tôi đã không nói chuyện được với cô nhiều nên cũng không biết cô sống ở đây cảm thấy như thế nào nữa, nào, ngồi xuống đi. Chúng ta từ từ nói chuyện nhé!
Suzu Yamakawa sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô khi nãy đứng lên, bây giờ lại ngồi xuống lại. Diệp Lăng Phi ôm vai Chu Hân Mính và quay mặt sang phía Suzu Yamakawa và nói:
- Suzu Yamakawa, cô sống ở đây có quen không?
Suzu Yamakawa gật đầu, Diệp Lăng Phi nhìn Suzu Yamakawa và cười, hắn không thể giải thích được vì sao mình lại cười nữa. Chu Hân Mính xoay mặt sang Diệp Lăng Phi và nói:
- Ông xã, sau khi chúng ta dọn qua bên kia thì sắp xếp cho Suzu Yamakawa một căn phòng cạnh biển nhé!
- Hân Mính, em yên tâm, phòng ở biệt thự đó đều gần biển mà!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Không cần phải lo chuyện đó đâu!
- Vậy thì tốt rồi!
Chu Hân Mính nói.
Khi Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính và Suzu Yamakawa đang ngồi ở phòng khách nói chuyện thì ở bên Quảng trường Hải Tinh, khi nãy Điền Tư và Trần Dương vừa mới chia tay. Vu Đình Đình đang trở về biệt thự. Tối nay Điền Tư đột nhiên đề nghị đi ra ngoài ăn cơm. Vu Đình Đình không nghĩ gì nhiều, Điền Tư và Trần Dương cho dù chia tay thì vẫn là bạn của cô, bạn bè cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm cũng là chuyện bình thường thôi.
Trần Dương nghe Điền Tư nói như vậy thì hắn nhìn Điền Tư và hỏi:
- Chuyện cười gì vậy, Điền Tư, kể anh nghe xem, để anh cùng cười với!
Điền Tư đang định kể đại một câu chuyện cười nào đó để kể cho Trần Dương nghe thì cô nhìn thấy xe buýt công cộng đến. Điền Tư kéo cánh tay Trần Dương và nói:
- Trần Dương, chúng ta lên xe đi rồi lát em kể anh nghe!
Trần Dương gật đầu, khi xe buýt công cộng đến thì hai người Trần Dương và Điền Tư lên xe, người trong xe buýt công cộng không nhiều. Điền Tư và Trần Dương ngồi ở dãy ghế phía sau, sau khi ngồi xuống thì Điền Tư kéo cánh tay của Trần Dương và nói:
- Trần Dương, khi nãy em nghĩ ra là hồi học cấp 3 em có nghe được một câu chuyện cười. Câu chuyện cười đó là do thầy dạy cao trung của em kể đấy anh!
Điền Tư khi nhắc đến thầy giáo cấp 3 của cô thì cô ta nhìn thấy sắc mặt Trần Dương biến đổi. Trần Dương nói:
- Tư Tư, anh không muốn nghe hay là chúng ta đổi đề tài khác nhé!
Điền Tư nghe Trần Dương nói như vậy thì cô ngạc nhiên và nói:
- Vì sao lại đổi chủ đề khác, khi nãy không phải anh nói là muốn nghe sao, sao bây giờ lại không muốn nghe nữa. Trần Dương, sao em cứ cảm thấy anh rất kỳ lạ, em không hiểu trong lòng anh thực ra đang nghĩ gì nữa!
- Điền Tư, anh thật sự là không nghĩ gì cả!
Trần Dương vội nói,
- Anh, anh chỉ là…!
Trần Dương nói đến đây thì hắn đưa miệng kề sát tai Điền Tư và khẽ nói:
- Điền Tư, anh chỉ không muốn nghe chuyện của thầy em thôi, sau này chúng ta có thể không nói về những chuyện này nữa nhé, nói chuyện khác được không?
- À, thì ra là chuyện này!
Điền Tư dường như là hiểu ra và nói:
- Được rồi, vậy chúng ta lại nói chuyện khác nhé!
Điền Tư khi nãy cố ý làm như vậy, trong lòng cô hiểu rõ hơn ai hết, mục đích Điền Tư là vậy là muốn nhắc nhở Trần Dương, không được quên cái chết của người đàn ông đó có liên quan đến Trần Dương.