Đô Thị Tàng Kiều

Chương 12 : Tôi không hiểu

Ngày đăng: 10:49 18/04/20


Diệp Lăng Phi đoán chắc chắn rằng Vương quản đốc sẽ đồng ý. Lúc trước sở dĩ Vương quản đốc không mua máy móc từ tập đoàn Tân Á là tại vì không được lợi. Nếu như Lý Khả Hân chịu cho hắn hưởng lợi, Vương quản đốc chắc chắn sẽ đồng ý. Hệ thống làm lạnh của công ty không phải là điều hắn quan tâm lắm,hắn chỉ lả một người được thuê làm quản lý, có cơ hội, dĩ nhiên là sẽ tìm cách thu lợi.



Diệp Lăng Phi nhìn trúng điểm ấy cho nên hắn đã đề nghị khoản tiền kia. Đúng ra sản phẩm này, công ty đã muốn thanh lý, giá cả không cao hơn bốn mươi vạn, hơn nữa bây giờ đã ngừng sản xuất. Loại động cơ thanh lý này, giá cả rẻ là điều đương nhiên.



Vương quản đốc chần chừ nói:



- Liệu có vấn đề gì không đó?



- Chắc chắn là không có vấn đề gì, sản phẩm của tập đoàn Tân Á làm sao có thể xảy ra vấn đề được?



Diệp Lăng Phi đặt bàn tay phải lên vai của Vương quản đốc, nhỏ giọng nói.



- Dĩ nhiên, ông cũng có thể chuẩn bị một ít. Ví dụ như phụ tùng thay thế. Công ty của chúng tôi có giá cả phụ tùng thay thế với giá cả thuộc loại thấp nhất, nếu như ông mua một ít thì không cần lo lắng đến chuyện sửa chữa.



Dù sao thì động cơ này cũng không phải là hàng dễ hư hỏng, ông mua cả bộ rồi cả phụ tùng thay thế nữa thì tối thiểu cũng đủ để dùng mười năm đến mười lăm năm không xảy ra chuyện gì.



- Mua phụ tùng thay thế sao? Tuy nhiên tôi là quản đốc, mua sắm thiết bị như vậy một khi bị người đầu tư biết thì sẽ không tốt.



Vương quản đốc lo lắng nói.



- Vậy à?



Diệp Lăng Phi giả bộ buồn rầu, hắn nhìn về phía Lý Khả Hân thì trông thấy nàng đã ngồi yên cầm micro nhìn mình. Hắn lại vòng vo tới, dùng một giọng nói kiên quyết:



- Vương quản đốc, tôi thấy không bằng như vậy đi. Tôi bán cho ông với giá sáu mươi tám vạn, kể cả phụ tùng thay thế, mà tôi sẽ chiết khấu từng này cho ông.



Diệp Lăng Phi duỗi năm đầu ngón tay ra nói.



- Như vậy ông chắc hài lòng chứ, tin tôi đi bất luận kẻ nào cũng không dám nói ông lỗ vốn.



- Thật không?



Vương quản đốc không tin hỏi lại.
Hợp đồng này xem như đã xong. Tâm trạng của Vương quản đốc lúc này vô cùng tốt, trong tay ông tự nhiên có hai vạn tiền mặt, khẩu khí dĩ nhiên cũng tăng lên. Ông vỗ bàn nói:



- Diệp kinh lý, đêm nay tất cả chi phí tính cho tôi. Từ nay chúng ta còn hợp tác nhiều với nhau.



- Đó là điều đương nhiên, từ nay về sau chúng ta còn có thể tiếp tục hợp tác.



Diệp Lăng Phi ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng đang thầm nghĩ:



- Cùng buôn bán với ta thì ngươi cứ chờ mà bị làm thịt đi.



Lý Khả Hân cũng rất vui, không kìm được uống nhiều hơn một chút. Nàng khẽ dựa vào bờ vai của Diệp Lăng Phi, nhỏ giọng nói:



- Trưởng phòng, anh nói cho tôi biết, hợp đồng làm sao mà có nhanh được như vậy?



Từng mùi rượu xộc thẳng vào lỗ mũi của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy cặp mặt mê ly của Lý Khả Hân thì cười ha hả, nhỏ giọng nói:



- Buổi chiều hôm qua tôi đã chuẩn bị ba bản hợp đồng, không ngờ sự tình lại thuận lợi như vậy, hai bản hợp đồng kia có lẽ sẽ được ném vào thùng rác.



- Còn số tiền kia?



Lý Khả Hân hỏi.



- À, cũng là do đã chuẩn bị từ trước.



Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai Lý Khả Hân nói:



- Tiểu nha đầu, cô còn cần phải học hỏi rất nhiều đó.



Ngoài dự kiến của Diệp Lăng Phi, đây là lần đầu tiên Lý Khả Hân không đối nghịch với hắn. Lý Khả Hân uống cạn ngụm rượu đỏ còn lại trong ly rồi dựa vào bờ vai của Diệp Lăng Phi, khép hờ hai mắt nói:



- Diệp trưởng phòng, anh rốt cuộc là, người như thế nào, tại sao tôi không thể hiểu nổi anh?