Đô Thị Tàng Kiều

Chương 12192 : Nguy hiểm(2)

Ngày đăng: 11:04 18/04/20


Dã Lang nói đến đây bèn dừng lại giây lát, gã quay sang Serena nói:



- Serena, giống như ban nãy em hỏi anh vậy, nếu sau khi anh và Lương Ngọc kết hôn, liệu anh có còn giữ liên lạc với em hay không, câu hỏi đó anh thật sự khiến anh rất khó trả lời, anh yêu cả hai, không muốn làm cả hai bị tổn thương nhưng anh vẫn phải lựa chọn, hài, anh không biết nên lựa chọn như thế nào mới được.



Serena cười nói:



- Dã Lang, anh đừng ngốc nữa, ban nãy em chỉ tùy tiện nói vậy thôi, em có thể nói một cách rõ ràng với anh rằng, em không thể rời khỏi tổ chức đặc công của nước Pháp, bởi vì một khi em mất đi sự bảo vệ của tổ chức đặc công nước Pháp, bất luận em trốn ở đâu đều sẽ phải đối mặt với…



Serena vừa mới nói đến đây, chuông điện thoại của Dã Lang liền vang lên, Serena không nói tiếp nữa. Dã Lang lấy điện thoại ra, vừa nhìn gã liền đưa điện thoại cho Serena nói: Là điện thoại của Sean, Serena, nhớ kỹ những gì anh nói với em đấy, trước khi xác nhận địa điểm gặp mặt, ít nhất cần biết chính xác là chỉ có một mình Sean, cục diên trước mắt rất loạn, Satand cho rằng, trong hệ thống đặc công nước Pháp có người của Đái Vinh Cẩm, hoặc là một người cũng có thể là một đám người, tóm lại chúng ta cần phòng bị từng người.



Serena gật đầu, cô ta cầm điện thoại từ tay Dã Lang, vừa nghe điện thoại, Serena dùng tiếng Pháp nói với Sean:



- Ông đến đâu rồi?



- Serena hả, tôi là Sean, như lúc trước chúng ta nói chuyện với nhau, bây giờ tôi đã tới quảng trường đó rồi nhưng không nhìn thấy cô. Cô đang ở đâu?



- Sean, ông và tôi đều là đặc công của nước Pháp, đương nhiên, ông sẽ không biết đến sự tồn tại của tôi, bản thân tôi là một đặc công xâm nhập vào tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm, thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm, tôi cần phải che dấu thân phận của mình. Sean, vì tôi nghi ngờ trong nội bộ chúng ta có kẻ có liên hệ với tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm, do vậy tôi không thể không cẩn thận một chút.



Serena tay cầm điện thoại quay mặt nhìn ra cửa sổ, từ chỗ của Serena cô ta có thể nhìn thấy cách đó khoảng 20m, phía trước quảng trường nhỏ có một ông già người nước ngoài đang nhìn ngược nhìn xuôi, vì khoảng cách quá xa, Serena nhìn không được rõ lắm nhưng cô ta có thể đoán được người đó là Sean.



Sean nghe Serena nói vậy ông ta liền nói:



- Điều này tôi đương nhiên biết rõ, tôi đến chỉ có một mình, cô có thể hoàn toàn tin tưởng tôi.




Dã Lang dẫn Sean đi đến trước xe của gã, gã không mở cửa xe mà bắt Sean mở cửa xe, rồi lên xe trước. Sau đó Dã Lang cũng mở cửa xe lên xe. Dã Lang vừa lên xe, gã liền lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Lăng Phi.



- Lão đại, em đã gặp Sean rồi. Sean không đến có một mình. Ông ta bị bám đuôi.



Khi Sean nghe Dã Lang nói vậy, sắc mặt ông ta liền thay đổi, Sean dù thế nào cũng không ngờ Dã Lang lại nói ông ta không đến một mình, Sean tin là ông ta chỉ đến có một mình. Sean nhìn xung quanh không thấy có kẻ nào bám theo. Sean vốn muốn hỏi Dã Lang ngồi ở phía trước, chuyện này rút cuộc là thế nào nhưng thấy Dã Lang đang nói chuyện với Diệp Lăng Phi, Sean đang phải để lai câu hỏi đó trong lòng, đợi Dã Lang gọi điện xong ông ta mới hỏi Dã Lang xem rút cuộc là chuyện gì.



Dã Lang gật đầu nói:



- Ừm, Satand, em biết rồi. Em sẽ đi làm.



Dã Lang nói xong, liền cúp điện thoại. Serena đã ngồi ở ghế phụ lái, cô ta nhìn Dã Lang hỏi:



- Dã Lang rút cuộc là có chuyện gì vậy?



Dã Lang thắt dây an toàn nói:



- Sean bị bám đuôi. Bây giờ chúng ta lập tức rời khỏi đây, anh tin chỗ này rất nhanh sẽ có người đến, tốt nhất là nên sớm rời khỏi chỗ này.



- Làm sao có thể?



Dã Lang chỉ bĩu môi không để ý đến Sean.