Đô Thị Tàng Kiều

Chương 12232 : Nghi ngờ đầy ắp! (2) .

Ngày đăng: 11:04 18/04/20


Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây thì hắn nhìn Sở Trưởng Tôn và khẽ nói:



- Sở Trưởng Tôn, sao tôi cảm thấy anh và tên cảnh sát đó dường như có quan hệ gì đó, lẽ nào hắn là thân cận của anh à?



Sở Trưởng Tôn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì vội vàng giải thích:



- Không phải, không phải, Diệp tiên sinh, anh nhầm rồi, à, Diệp tiên sinh, Bạch Tổng Tài, xin mời vào phòng làm việc của tôi!



Sở Trưởng Tôn vẫn chưa nói xong thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi xua tay ngắt lời Sở Trưởng Tôn.



- Sở Trưởng Tôn tôi và anh nói thẳng vấn đề đi, là vì bạn của tôi bị cảnh sát các anh đem về đây để điều tra vụ án, tôi đến để thăm bạn của tôi, còn tên cảnh sát khi nãy tôi cho rằng anh nên từ từ mà nói chuyện với cậu ta, có lẽ cậu ta là một cảnh sát có tinh thần trách nhiệm, có chính nghĩa mãnh liệt, nhưng trong xã hội bây giờ chính nghĩa cũng chẳng có tác dụng gì, cậu ấy còn cần học thêm cách ứng xử với người khác như thế nào, nói thật, tôi rất không thích cách nói chuyện của cậu ấy, tôi hy vọng Sở Trưởng Tôn dạy cậu ta từ từ thay đổi, không biết Sở Trưởng Tôn có hiểu ý tôi nói không?



Diệp Lăng Phi nói như vậy là đã rất không khách khí rồi, hán nói rất thẳng thắn, nói rõ ràng với Sở Trưởng Tôn là hắn không thích tên nhóc đó, bảo Sở Trưởng Tôn hãy dạy dỗ tên nhóc Vương Cương đó để khiến hắn thay đổi. Nếu không tương lai nhất định sẽ bị hại vì tên nhóc đó. Diệp Lăng Phi nói xong, Sở Trưởng Tôn lập tức trả lời:



- Diệp tiên sinh, tôi đương nhiên hiểu, Diệp tiên sinh, như vậy nhé, anh cứ vào phòng làm việc của tôi ngồi nghỉ đã, tôi sẽ làm rõ rốt cuộc là chuyện như thế nào, sau đó tôi sẽ dẫn người vào trong phòng làm việc, Diệp tiên sinh, anh xem như vậy có được không?



Diệp Lăng Phi xoay mặt về phía Bạch Tình Đình, sau khi liếc mắt với Bạch Tình Đình thì hắn gật gật đầu và nói:



- Vậy cũng được, Sở Trưởng Tôn, vậy chúng tôi vào phòng làm việc trước đợi anh, anh phải nhanh nhé, anh cũng thấy đấy bây giờ sắp đến giờ ăn trưa rồi, tôi không muốn ăn trưa ở đây đâu, Sở Trưởng Tôn, anh hiểu ý tôi chứ?



- Đương nhiên là tôi hiểu, đương nhiên hiểu chứ!




- Vụ án này có chút liên quan đến hai người bạn của anh, nhưng, hai người bạn của anh chỉ là tình nghi, nhưng vốn không có bằng chứng gì cả để có thể chứng minh hai cô gái và sinh viên tên Sở Thiếu Quân đã chết ấy có quan hệ gì. Tôi đã bảo với cảnh sát sở công an chúng tôi phải xử lý vụ án này cho tốt, chúng tôi phải suy nghĩ đến ảnh hưởng đối với xã hội, không nên đến trường mà bắt người về đây!



Sở Trưởng Tôn xin lỗi trước mặt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi không để trong lòng những lời nói của Sở Trưởng Tôn, thậm chí hắn không nghe một cách tỉ mỉ những lời Sở Trưởng Tôn nói, dù sao lời xin lỗi của những lãnh đạo này hầu như là những lời xáo rỗng, vốn không có ý nghĩa thực tế gì cả, Diệp Lăng Phi không muốn nghe. Mắt hắn đảo qua khuôn mặt trắng bệch của Diêu Dao, Diệp Lăng Phi có thể thấy được Diêu Dao ở sở công an này nhất định không được ưu ái gì cả, nói không chừng còn bị đe dọa một phen rồi! Sau khi Sở Trưởng Tôn nói xong Diệp Lăng Phi mới nói:



- Sở Trưởng Tôn, tôi hiểu vị trí Sở Trưởng này cũng không dễ gì làm được, tôi vốn không phải là người không biết phân phải trái, bạn của tôi đã có liên quan đến vụ án thì nên bình thường phải đến đây thôi, tôi sẽ không có yêu cầu gì khác, nhưng Sở Trưởng Tôn, khi nãy tôi cũng có nói rồi, bọn họ đều là sinh viên, anh nên suy nghĩ đến cách sống của bọn họ, ngộ nhỡ chứng minh được sự việc không có liên quan gì đến họ nhưng anh lại để những người ở trường biết về chuyện này thì sau này bọn họ làm sao mà sống được ở trường đây, Sở Trưởng Tôn, anh nói xem có phải không?



- Phải, phải!



Sở Trưởng Tôn vội nói,



- Diệp tiên sinh, anh nói không sai, khi nãy tôi cũng đã dạy bảo mấy viên cảnh sát đó rồi, sau này tôi sẽ tăng cường giáo dục bọn họ, sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa!



- Vậy thì tốt!



Diệp Lăng Phi nói,



- Sở Trưởng Tôn, như vậy đi, tôi đảm bảo cho hai người này, bọn họ sẽ không rời khỏi thành phố Vọng Hải đâu. Các anh nếu sau này có chuyện gì cần tìm bọn họ thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đưa bọn họ đến sở công an, Sở Trưởng Tôn, anh thấy có được không?



- Như vậy đương nhiên là được rồi, Diệp tiên sinh, chúng tôi cũng không muốn đến trường Đại học để bắt người đâu, nếu Diệp Tiên sinh có thể bảo đảm thì có gì mà không được chứ!