Đô Thị Tàng Kiều
Chương 12252 : Kết cục ngoài dự liệu (2)
Ngày đăng: 11:04 18/04/20
- Chị, chị có cảm thấy ánh mắt của cái tên u Thiệu Quân ấy như là muốn giết người vậy, em dám chắc rằng chính Thiệu Quân đã làm chuyện đó. Khi nãy ánh mắt của hắn dường như muốn giết em vậy!
Vu Tiêu Tiếu nghĩ sao thì cô nói với Bạch Tình Đình nghe như thế, Bạch Tình Đình trong lòng cũng cảm thấy hơi sợ tên thanh niên đó. Cô nhìn Diêu Dao thì nhìn thấy Diêu Dao đang căng thẳng và cắn chặt môi.
Diệp Lăng Phi trong tay cầm điếu thuốc đi đến trước mặt Thiệu Quân, hắn nhìn tên thanh niên này một cái sau đó cười to lên. Mắt Thiệu Quân nhìn Diệp Lăng Phi rồi lại nhìn Diêu Dao đang đứng sau lưng Diệp Lăng Phi, sau khi hắn biết giữa Diệp Lăng Phi và Diêu Dao thực sự là có vấn đề gì đó, hắn trừng mắt lên, tay phải hắn luôn đặt bên trong túi quần mà không bỏ ra. Diệp Lăng Phi nhổ ra một miếng nước bọt, hắn cười nói:
- À, cậu chính là Thiệu Quân đấy à, tôi nghe Diêu Dao nhắc đến cậu rồi, ồ, đúng rồi Sở Thiếu Quân cũng đã nhắc đến cậu rồi!
Khi nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến Sở Thiếu Quân thì mắt của Thiệu Quân trợn lên, hắn nhìn Diệp Lăng Phi và hỏi:
- Anh quen với Sở Thiếu Quân à?
Thiệu Quân khi nhắc đến Sở Thiếu Quân thì trong ánh mắt hắn ánh lên một tia sát khí, dường như trong lòng hắn đang oán hận Sở Thiếu Quân cực độ. Sau khi Diệp Lăng Phi nhìn thấy trong mắt của Thiệu Quân tràn ngập sát khí, trong lòng hắn có thể thừa nhận tên thanh niên đang đứng trước mặt hắn có liên quan đến cái chết bí mật của Sở Thiếu Quân. Cho dù Sở Thiếu Quân không phải bị tên thanh niên này giết chết ít cũng có một chút liên quan đến tên đó, tóm lại tên thanh niên này tuyệt đối đem về Sở cảnh sát là không sai.
Diệp Lăng Phi cười gật đầu nói:
- Nói sao nhỉ, tôi và cậu nhóc đó rất quen thuộc rồi, chiều hôm qua tôi và cậu ấy còn gặp nhau, tối qua tôi và cậu ấy còn cùng nhau đi uống rượu, chỉ tiếc là tối qua tôi có chút chuyện không đích thân đưa cậu ấy về được chỉ đành để Diêu Dao đưa bạn cô ấy về khách sạn thôi, thật là đáng tiếc, người tốt như thế mà lại bị kẻ khác giết chết!
- Hắn đáng đời mà!
Những người trẻ tuổi này vốn không được luyện tập về phương diện này, xem tivi nhiều quá nên tự nhiên cứ cho rằng trong tay cầm con dao đâm vào phía bụng dưới thì có thể làm cho người ta chết. Kỳ thực sự việc không phải như vậy. Thiệu Quân cũng là một thanh niên xem quá nhiều phim, hắn đang bực tức cầm con dao găm đâm về phía bụng dưới của Diệp Lăng Phi. Thiệu Quân tự nhận lúc này có thể đâm chết Diệp Lăng Phi, nhưng hắn lại không ngờ Diệp Lăng Phi đã sớm có sự chuẩn bị, làm sao có thể để Thiệu Quân đâm chết được, khi trong tay Thiệu Quân cầm con dao găm tiến đến gần thì Diệp Lăng Phi đã mau chóng tránh ra, con dao đâm vào không trung. Khi Thiệu Quân biết hắn vẫn chưa đâm được thì Diệp Lăng Phi đã ở phía sau lưng Thiệu Quân. Hành động của Diệp Lăng Phi rất nhanh dường như trong nháy mắt Thiệu Quân vẫn chưa hiểu được điều gì, thắt lưng sau của hắn đã bị Diệp Lăng Phi đạp mạnh một cái, cước này của Diệp Lăng Phi chắc hẳn cũng rất mạnh, cơ thể của Thiệu Quân bị Diệp Lăng Phi đạp bay ra xa hai mét, con dao nằm trong tay Thiệu Quân cũng bị văng lên trên nền đất.
Thiệu Quân văng ra xa hai mét, trên mặt đất lúc này Thiệu Quân có vẻ bị th]ơng rất nặng, máu tươi từ mũi và miệng hắn chảy ra, tiếp cú đá của Diệp Lăng Phi hoàn toàn có thể ngã như vậy. Rơi trên nền gạch men như vậy ai cũng nghĩ Thiệu Quân sẽ bị thương nặng. Thiệu Quân cảm thấy trước mắt hắn ngôi sao bay loạn xạ, tay phải hắn mò trên nền đất, được một lúc cũng không sờ đến được con dao găm. Hắn vừa giãy dụa đứng lên thì lại không ngờ có mấy người đàn ông chạy đến, khi Thiệu Quân vẫn chưa nhấc đầu khỏi nền gạch thì lưng của hắn đã bị người dùng chân dẫm lên.
- Đừng nhúc nhích!
Có người lấy tay để lên đỉnh đầu Thiệu Quân, khẩu khí lạnh nhạt đó khiến Thiệu Quân lập tức tỉnh lại, đây không phải là trò đùa, đây là thực. Hai tay Thiệu Quân bị người ta còng lại, Thiệu Quân lập tức hét lên:
- Các người làm gì vậy, các người bắt nhầm người rồi!
- Tiểu tử, còn nói sạo với ta à, nếu ngươi muốn nói sao hay sau khi về đại đội cảnh sát hình sự rồi nói sạo đi, ở đấy sẽ có thời gian cho ngươi giải thích đấy, nhưng tiểu tử, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, lần này ngươi thật sự rất rắc rối, khi nãy những lời ngươi nói bọn ta đã nghe thấy hết rồi, ngươi kẻ khả nghi cùng vụ án này, ý đồ hành hung người tai quảng trường!
Tiểu Triệu vỗ vỗ lên mặt Thiệu Quân và lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, gan của ngươi cũng không nhỏ đâu, thanh niên tuổi trẻ mà dám cầm dao giết người, thật là ghê gớm, ghê gớm!
- Tôi không giết người, tôi không giết người!