Đô Thị Tàng Kiều

Chương 12262 : Lỡ miệng (2)

Ngày đăng: 11:04 18/04/20


Khi Diệp Lăng Phi lái xe đến học viện ngoại ngữ nơi mà Điền Tư đang ở thì đã là hơn ba giờ chiều rồi. Học viện ngoại ngữ không lớn, là trường có diện tích nhỏ nhất trong số các trường đại học, trung trung học ở Vọng Hải. Chuyên ngành chính của học viện ngoại ngữ là phiên dịch tiếng nước ngoài, trong đó có tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nhật, tiếng Hàn…tiếng Anh là chủ yếu. Sinh viên của trường sau khi tốt nghiệp đa số đều làm các nghành liên quan trong đó chủ yếu là phiên dịch.



Vu Đình Đình cũng là sinh viên của trường này, nhớ năm đó Tần Dao cũng là sinh viên của trường này. Nói một cách chính xác, vẫn là do Tần Dao mới khiến Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi quen biết nhau, nếu không phải là Tần Dao thì Diệp Lăng Phi tuyệt nhiên không thể quen biết với Vu Đình Đình. Diệp Lăng Phi đỗ xe ở cổng học viện, nhìn vào cổng học viện lại nhớ đến những chuyện đã xảy ra năm đó. Diệp Lăng Phi không nói gì, cũng không xuống xe cứ nhìn cổng trường như thế, Bạch Tình Đình thấy phản ứng của Diệp Lăng Phi có phần kỳ lạ, cô ta thò tay lay vai Diệp Lăng Phi, miệng hỏi:



- Ông xã, anh đang nhìn gì vậy?



- Không nhìn gì cả, anh chỉ nhớ lại cảnh anh và bà xã gặp nhau thôi.



Diệp Lăng Phi vì muốn giấu suy nghĩ thật trong lòng mà quay sang Bạch Tình Đình nói:



- Bà xã, em nhìn thấy cổng trường học, có suy nghĩ gì không?



Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi nói:



- Em có thể có suy nghĩ gì chứ? Ông xã, anh rút cuộc muốn nói gì?



- Anh muốn nói là anh còn nhớ cảnh tượng hồi chúng ta quen nhau, ừm, là như thế, Tình Đình, em gọi điện cho Điền Tư đi, hỏi Điền Tư bây giờ ở đâu.



Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn đẩy cửa xuống xe, để Bạch Tình Đình một mình trên xe gọi diện cho Điền Tư.
- Đới Vinh Cẩm, mày cứ yên tâm, tao sẽ tìm ra mày, đến lúc đó, tao cũng sẽ chơi với mày một trò chơi.



Đới Vinh Cẩm cười nói:



- Ồ, vậy tao rất mong chờ được gặp mặt mày Satand, vậy tao không nhiều lời với mày nữa, tao rất kỳ vọng được chơi với mày, ồ, đúng rồi, tao muốn nhắc nhở mày một câu, đừng nên tự cho rằng mày rất thông minh, một số chuyện còn phức tạp hơn mày tưởng tượng, không ai biết ai sẽ là kẻ chiến thắng, nhất là mày một kẻ thích dùng trí thông minh để bố trí ra cái gọi là cạm bẫy…



Đới Vinh Cẩm nói câu đó xong, gã đột nhiên cúp máy. Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng tút tút ở đầu dây bên kia xong, hắn cau mày.



Bạch Tình Đinh vẫn không nói gì, ban nãy khi Diệp Lăng Phi và Đới Vinh Cẩm nói chuyện điện thoại với nhau, Bạch Tình Đình luôn yên lặng lắng nghe, cho đến khi Diệp Lăng Phi buông điện thoại xuống, Bạch Tình Đình mới nói:



- Ông xã, rút cuộc tên khốn Đới Vinh Cẩm đã nói gì với anh?



- Gã dường như muốn cảnh cáo anh, cũng có thể là muốn cười nhạo anh.



Diệp Lăng Phi cau mày, lúc này Diệp Lăng Phi cảm thấy câu nói cuối cùng của Đới Vinh Cẩm không phải là đùa với hắn mà là muốn cảnh cáo Diệp Lăng Phi về một chuyện gì đó, chuyện này rất có khả năng có liên quan đến cạm bẫy mà Diệp Lăng Phi đang bố trí. Diệp Lăng Phi thấy trong lời nói của Đới Vinh Cẩm ẩn chứa đầy sự khiêu khích, cũng có khả năng là muốn làm hắn hoảng loạn nên mới nói như thế.



Bất luận nói thế nào, Đới Vinh Cẩm thực sự đã đạt được mục đích, ít nhất có thể khiến Diệp Lăng Phi vì câu nói của Đới Vinh Cẩm mà suy nghĩ rất lâu, lúc này, Diệp Lăng Phi không thể không suy nghĩ tỉ mỉ, hắn sợ sẽ bỏ qua một sự kiện nào đó.