Đô Thị Tàng Kiều
Chương 12341 : Chìa khóa (1)
Ngày đăng: 11:05 18/04/20
Khi Diệp Lăng Phi đi, Mộ Biến vẫn còn chưa hiểu, mãi đến khi Diệp Lăng Phi nói nên đi ăn cơm, Mộ Biến mới nhớ ra bây giờ đã đến giờ ăn trưa rồi cần phải đi ăn trưa thôi.
Mộ Biến thấy Diệp Lăng Phi mở cửa xe, cô ta cũng đi tới, dùng cánh tay phải còn lại mở cửa xe bên kia của Diệp Lăng Phi rồi ngồi vào xe. Diệp Lăng Phi vừa lên xe đã thấy Mộ Biến không mời mà đến ngồi trên xe của hắn, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Mộ Biến, bây giờ cô càng ngày càng tự do nhỉ, tôi không mời cô, cô đã tự tiện lên xe của tôi, lẽ nào cô không cảm thấy như thế không được hay lắm sao?
- Với anh còn cần khách sáo hay sao? Anh lại là một ông chủ có tiền.
Tay phải Mộ Biến phải mất khá nhiều sức mới thắt được dây an toàn, miệng than vãn:
- Một cánh tay quả thật không tiện chút nào, thắt dây an toàn cũng phải mất cả buổi, Diệp Lăng Phi, tay tôi bị gãy, anh cũng phải có chịu một phần trách nhiệm, nếu không phải tại anh, cánh tay tôi cũng không bị gãy.
Trước câu nói của Mộ Biến, Diệp Lăng Phi tỏ ra rất coi thường, hắn bĩu môi nói:
- Mộ Biến, câu nói của cô thật thú vị, lại còn nói tay cô bị gãy liên quan đến tôi, vậy tôi hỏi cô, hôm đó rút cuộc cô muốn làm gì, nếu không phải lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm đến, nói không chừng ngày hôm đó tính mạng của tôi đã bị tiêu ở đó rồi, bây giờ nghĩ lại, tôi thấy cần cảm ơn những tên lính đánh thuê đó, là bọn chúng đã cứu tính mạng cho tôi.
Mộ Biến nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến chuyện ngày hôm đó, cô ta liền nói:
- Được rồi, được rồi, đó đều là những chuyện đã qua, Diệp Lăng Phi chúng ta không cần thiết phải nhắc đến nữa, anh nói có phải không, thực ra, tôi quen biết anh cũng không phải ngày một ngày hai, cũng đã vài năm rồi.
- Nói cũng đúng, thời gian tôi quen biết cô không ngắn, nếu tính cả thời gian cô luôn muốn giết tôi, thời gian tôi và cô quen biết nhau so với thời gian tôi quen biết vợ tôi còn sớm hơn, hai chúng ta thật là có duyên với nhau.
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Chuyện này không liên quan đến việc cô đã được đào tạo gì đó, tôi đang nghĩ Sean muốn đưa cho tôi thứ gì.
Diệp Lăng Phi cầm chía khóa trong tay, nhìn về phía Mộ Biến nói:
- Cô có biết không, khi Sean gọi điện cho tôi, tôi có thể nghe ra, Sean đã ý thức được nguy hiểm, lúc đó ông ta cho rằng ở trong cục công an khá an toàn, kết quả ông ta lại cho rằng trong cục công an không an toàn nữa, trong chuyện này có thể đã xảy ra chuyện gì đó nhưng bất luận nói thế nào, Sean đã ý thức được ông ta đang ở trong nguy hiểm, nếu đã là như vậy, tại sao ông ta không trực tiếp nói khi gọi điện thoại cho tôi mà lại bảo tôi đi gặp ông ta. Điều này vốn khiến người ta cảm thấy rất khó hiểu, tôi luôn không hiểu rõ rút cuộc Sean muốn làm cái gì?
Mộ Biến đặt hai tay lên bàn, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi, vậy anh có nghĩ đến chuyện tối hôm qua không? Tối hôm qua khi Sean mời tôi ăn cơm, có thể lúc đó ông ta không hề muốn mời tôi ăn cơm mà là có lời muốn nói với tôi, lúc đó ông ta đã bị kẻ khác theo dõi rồi, những kẻ đến giết tôi hoặc có thể là đến giết Sean. Mộ Biến vừa nghe xong câu đó bèn thấy Diệp Lăng Phi cười. Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Mộ Biến, cô có nhớ không tối hôm qua những kẻ đó không phải muốn giết Sean mà là muốn giết cô.
- Điều này, tôi đã từng nghĩ đến. Người của Khoa Nhung Hỏa Diễm muốn giết tôi thì có thể hiểu nhưng tại sao lại phải chờ Sean đi rồi mới hành động, lẽ nào những kẻ đó vừa may gặp phải hay sao?
Diệp Lăng Phi lúc đó lấy đũa ra, gắp thịt ở trong nồi để vào đĩa của hắn, cho thêm mù tạp rồi đưa miếng thịt vào miệng nhai chậm rãi, bộ dạng như có vẻ đã có tính toán sẵn, thấy bộ dạng đó của Diêp Lăng Phi, Mộ Biến như bị thôi thúc muốn hỏi thăm Diệp Lăng Phi. Bộ dạng đó của Diệp Lăng Phi thật đáng ghét, giống như coi Mộ Biến là kẻ ngốc vậy, hắn là hiền nhân, đại hiền nhân, tóm lại bộ dạng của Diệp Lăng Phi lúc này chính là thiếu đòn. Mộ Biến cố nén suy nghĩ muốn đánh cho Diệp Lăng Phi một trận xuống, miệng nói:
- Diệp Lăng Phi, anh có thể không nói như vậy nữa được không, ít nhất anh phải nói hết ra, ở đâu ra cái kiểu như anh chứ?