Đô Thị Tàng Kiều
Chương 12741 : Người quen cũ (1)
Ngày đăng: 11:06 18/04/20
Khi Diệp Lăng Phi gọi điện cho Dã Thú, từ trong điện thoại vọng ra không phải là tiếng của Dã Thú mà là giọng nói khàn khàn của một người phụ nữ. Khi Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng của người phụ nữ đó hắn hơi sửng sốt hỏi:
- Cô là ai?
- Tôi? Tôi là một người khách, bạn của anh không mang theo điện thoại nên tôi nghe giúp anh ấy, Diệp Lăng Phi có gì không được sao?
Sắc mặt của Diệp Lăng Phi trầm xuống, người phụ nữ xuất hiện một cách đột ngột này khiến hắn thấy không thoải mái. Mặc dù Diệp Lăng Phi không nhìn thấy diện mạo của người phụ nữ đó nhưng từ trong lời nói của cô ta Diệp Lăng Phi cảm thấy cô ta không phải là một người phụ nữ tầm thường. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại hỏi:
- Cô rút cuộc là ai? Tại sao cô lại biết tên tôi?
- Ồ, là điện thoại của bạn anh có hiện tên, nếu không tôi làm sao biết được anh tên Diệp Lăng Phi chứ?
Khi người phụ nữ đó nói đến đây giọng cô ta đột nhiên thấp xuống, lạnh lùng nói một câu:
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại tôi thật sự cũng quen biết một tên khốn tên là Diệp Lăng Phi, năm đó hắn nợ tôi một ân tình, từ đó đến nay tôi vẫn chưa có cơ hội đòi lại hắn, nếu anh biết tên khốn đó thì nhờ anh nói với hắn nợ người khác thì sớm muộn cũng phải trả, đừng nên cho rằng thời gian qua đi thì không cần trả nữa, cơ bản không có đạo lý đó đâu.
Diệp Lăng Phi vừa nghe người phụ nữ đó nói vậy xong, sắc mặt của hắn lại càng trầm xuống.
Diệp Lăng Phi không kìm được lập tức truy hỏi:
- Ban nãy cô nói gì?
Diệp Lăng Phi không ngờ khi hắn vừa nói xong câu đó thì đầu kia điện thoại bèn cúp máy, người phụ nữ kia dường như không hề có ý muốn tiếp tục nói chuyện với Diệp Lăng Phi. Trong điện thoại chỉ còn tiếng “tút tút”, âm thanh đó khiến Diệp Lăng Phi có phần lo lắng, hắn vứt điện thoại “phạch” một cái, điện thoại từ trên bàn rơi xuống đất.
Bạch Tình Đình không biết Diệp Lăng Phi rút cuộc làm sao, rõ ràng là gọi điện cho Dã Thú sao đột nhiên lại vứt điện thoại lên bàn. Bạch Tình Đình cúi người thò tay nhặt điện thoại của Diệp Lăng Phi rơi từ trên bàn xuống đất, cô ta nhìn các phím số trên điện thoại rồi ấn số gọi vào máy của cô ta, sau khi xác nhận điện thoại của Diệp Lăng Phi không bị hỏng Bạch Tình Đình bèn đặt điện thoại ở trước mặt Diệp Lăng Phi, khẽ hỏi:
Diệp Lăng Phi nghe câu nói đó xong, hắn chột dạ dường như nhớ đến một người phụ nữ, chỉ là Diệp Lăng Phi không cho rằng người phụ nữ ở đâu kia điện thoại không phải là người phụ nữ mà hắn nghĩ.
Diệp Lăng Phi đột nhiên dừng xe bên vệ đường, hắn thấy hơi lo lắng, tay cầm điện thoại, miệng hỏi:
- Cô…
Diệp Lăng Phi chưa nói hết câu, có thể trong lòng Diệp Lăng Phi hắn không biết bản thân có nên nói câu đó hay không, nếu người phụ nữ đó thật sự không nói dối thì Diệp Lăng Phi sẽ phải đối mặt với một vấn đề, đó là hắn nên dùng thái độ nào để cư xử với người phụ nữ đó?
Phía bên kia điện thoại vọng đến tiếng cười của người phụ nữ kia, cô ta nói:
- Diệp Lăng Phi xem ra anh đã nhớ ra tôi là ai rồi. Nếu anh muốn biết rút cuộc có phải thật không, thì tốt nhất nên đến đây một chuyến, có thể tôi chỉ là một người phụ nữ biết được quá khứ của anh, tôi chỉ muốn anh bù đắp sự vô tình vô nghĩa năm đó của anh.
Khi Diệp Lăng Phi nghe thấy câu nói đó, đột nhiên có phần không kìm được giận dữ, hắn chửi:
- Cô nói bậy. Năm đó là tôi vô tình vô nghĩa? Cô đúng là nói bậy bạ, năm đó rõ ràng là cô vứt bỏ tôi, nếu không phải là cô, tôi sẽ không bị cảnh sát Anh bắt, càng không bị nhốt trong cục cảnh sát, những chuyện đó lẽ nào cô đã quên hết rồi?
- Tôi không quên, tôi nhớ rất rõ, Diệp Lăng Phi, anh đừng nên cho rằng những chuyện đó tôi đã quên hết rồi, càng đừng nên cho rằng anh nói như thế thì tôi sẽ cho rằng mọi chuyện năm đó đều do tôi gây ra.
Người phụ nữ giọng nói khàn khàn đột nhiên hừ lạnh lùng nói:
- Bất luận thế nào cũng là tôi cứu anh, nếu không có tôi anh sớm đã chết ở Thượng Hải rồi, là tôi đã cứu anh, nhưng sau khi anh lên bờ lại để tôi một mình lang thang đầu đường lẽ nào tất cả những chuyện ấy đều do tôi gây ra sao?
- Chu Ngọc Địch, tôi muốn biết giữa chúng ta rút cuộc ai là người có lỗi nhiều hơn, tính mạng của tôi và của cô vốn là như nhau, nhưng cô có người dựa dẫm còn tôi chỉ là một thanh niên đơn độc, Chu Ngọc Địch, thực sự khi cô ở trên thuyền đã cứu tôi nhưng điều đó không có nghĩa rằng những hiểu lầm nảy sinh sau này giữa chúng ta đều là lỗi ở tôi, những chuyện đó cũng có liên quan rất lớn đến cô là dục vọng khống chế của cô khiến cô lựa chọn ra đi nhưng bây giờ nói những chuyện này có ý nghĩa gì chứ? Nếu cô còn sống thì trong lòng tôi cũng chẳng có gì phải day dứt cả, bây giờ tôi sống cũng khá tốt, chúng ta không cần thiết vì những chuyện đã qua mà dây dưa với nhau.