Đô Thị Tàng Kiều
Chương 12792 : Ngọc bội! (2)
Ngày đăng: 11:06 18/04/20
Diệp Lăng Phi đi bảy tám bước trong nước biển rồi hắn dừng bước lại, xoay người lại và nói:
- Tình Đình, không phải là em muốn biết rốt cuộc người phụ nữ kia có quan hệ với anh như thế nào sao?
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô gật đầu và nói:
- Ông xã, em quả thật muốn biết người phụ nữ kia rốt cuộc có quan hệ với anh như thế nào. Nhưng nếu như anh cảm thấy khó nói thì em sẽ không hỏi, em không muốn làm ông xã khó xử!
- Bà xã, không phải anh không muốn nói, mà anh chỉ không biết bắt đầu nói từ đâu!
Diệp Lăng Phi đứng trong nước biển, dang hai tay ra, đầu hắn ngước lên nhìn bầu trời ban đêm rồi mở miệng hét to một câu:
- A...... …!
Hắn hét lên một tiếng như vậy khiến cho trong lòng Bạch Tình Đình căng thẳng, cô cảm giác Diệp Lăng Phi không muốn nói ra chuyện cũ. Bạch Tình Đình lần này đã lường trước không sai, Diệp Lăng Phi trong lòng thực sự có một số không muốn nói ra, chuyện quá khứ đó vẫn luôn là ẩn sâu trong lòng Diệp Lăng Phi, chỉ có người đã trải qua mới có thể hiểu được chuyện đó khiến người ta muốn quên nhưng lại khó mà có thể quên được.
Liêu Tiểu Hồng đang đứng trước cửa trạm xe lửa của thành phố Vọng Hải, cô ta cầm điện thoại trong tay đứng ở sân ga gọi điện thoại. Mắt và lông mày của cô ta rất sâu, cô mặc một chiếc áo nhung màu trắng và một cái quần dài màu trắng, đi đôi giày cao gót thủy tinh. Trên mặt cô ta hiện lên nụ cười và nói:
Liêu Tiểu Hồng lại vì chuyện công việc nên cũng không có tâm trạng mà hỏi. Cứ như vậy Liêu Tiểu Hồng quên mất chuyện này, nếu như không phải là đột nhiên cô nhận được điện thoại của quản lý Trác Việt ở hội sở tiêu khiển Đại Phú Quý thì có lẽ Liêu Tiểu Hồng căn bản là sẽ không nhớ chuyện ngọc bội này đâu.
Miếng ngọc bội đó đã được Liêu Tiểu Hồng xem là cửa lớn để thực hiện lý tưởng của cô, chỉ cần có thể có được ngọc bội kia thì cô chỉ cần đẩy nhẹ cánh cửa lớn đó thì nó sẽ lập tức mở ra, đến lúc đó, cô sẽ có một cuộc sống giống như cô đã mong đợi. Liêu Tiểu Hồng đang suy nghĩ những chuyện này nên mới gấp gáp muốn lấy được ngọc bội trong tay chồng cô.
Nhưng Liêu Tiểu Hồng trong lòng cũng biết rõ muốn lấy được ngọc bội từ tay chồng cô cũng không phải là chuyện dễ dàng, cô cần phải nghĩ cách. Liêu Tiểu Hồng lúc này mới nghĩ đến cách để chồng mình đến thành phố Vọng Hải, mình ở trên giường thỏa mãn chồng mình, sau đó lại đùa giỡn một chút, chỉ có phụ nữ mới có thể biết được thủ đoạn này, để cho chồng mình cam tâm tình nguyện mà đem ngọc bội kia ra. Đây cũng là tính toán của Liêu Tiểu Hồng, vì vậy, Liêu Tiểu Hồng cố gắng khống chế tính tình của mình, không để cho chồng cô biết được mục đích thực sự của Liêu Tiểu Hồng.
Xe lửa chậm rãi tiến vào trạm, ở trong nước, xe lửa đến trễ là một điều rất bình thường, nếu bạn đi ra ngoài gặp phải chuyến xe lửa đến đúng giờ thì bạn phải nghĩ đến nguyên nhân gì đặc biệt. Máy bay đến muốn thì hành khách có thể suy nghĩ để công ty hàng không bồi thường cho một khoản nhất định nhưng đối với phương tiện đường sắt, dường như chưa hề nghe nói qua chuyện xe lửa trễ chuyến mà bồi thường lại cho hành khách, đây chính là Đại ca đường sắt, sẽ không dễ dàng mà bồi thường lại, đây chính là cái vốn hành nghề để lũng đoạn đất nước. Vốn mà càng mạnh thì cũng đáng thương cho hành khách, chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại chịu đựng thôi.
Điện thoại của Liêu Tiểu Hồng vang lên, là điện thoại của Chu Ba gọi đến. Khi nãy Liêu Tiểu Hồng đã nói với Chu Ba, nếu như xe lửa vào trạm thì Chu Ba phải gọi điện thoại cho Liêu Tiểu Hồng. Liêu Tiểu Hồng nhận được điện thoại của Chu Ba thì cô trả lời:
- Rồi, rồi, em biết, bây giờ em qua đây!
Liêu Tiểu Hồng cúp điện thoại, cô ta khẽ cắn môi, tuy Liêu Tiểu Hồng có những toan tính không vừa lòng đối với chồng mình nhưng tình huống bây giờ như vậy, cô ta chỉ có thể chôn những cảm giác này trong lòng, sau khi lấy được ngọc bội thì hãy tính sổ với chồng mình sau.
Người phụ nữ Liêu Tiểu Hồng này thật không đơn giản, dã tâm của cô ta rất lớn, với tình huống này cô ta có dã tâm nhất định hy sinh gia đình. Chu Ba đến đây bản thân đã bị định đoạt số mệnh.