Đô Thị Tàng Kiều
Chương 12941 : Giao thủ!(1)
Ngày đăng: 11:06 18/04/20
Diệp Lăng Phi cầm lấy cái chìa khóa huơ huơ trước mặt Chu Ngọc Địch, nói:
- Chu Ngọc Địch, đây chính là chiếc chìa khóa mà Chu Ba giao cho tôi trước khi chết, hẳn là cô nhìn ra được, đây là chìa khóa của một két sắt, tôi tin rằng nói tới đây là cô đã hiểu!
Diệp Lăng Phi nói chuyện với Chu Ngọc Địch kiểu như vậy, cũng bởi vì trong lòng Diệp Lăng Phi nhận định Chu Ngọc Địch chắc cũng biết một số chuyện cả Chu Ba, hoặc là, Chu Ngọc Địch biết được thứ để trong két sắt đi cùng với chiếc chìa khóa này là cái gì. Hiện giờ Diệp Lăng Phi không tìm được cái két sắt đó ở đâu, ông thợ khóa kia nói với Diệp Lăng Phi là chiếc chìa khóa này có thể là chìa khóa của két sắt, nhưng cũng có thể có chiếc chìa khóa này không phải để mở két sắt, là do ông thợ khóa đó nhìn sai. Chính vì vậy, Diệp Lăng Phi mới không dám chắc chắn chiếc chìa khóa này dùng để làm gì, Diệp Lăng Phi làm như vậy hoàn toàn chỉ muốn chơi trò tâm lý chiến với Chu Ngọc Địch thôi, bởi vì Diệp Lăng Phi nhận ra, bộ dạng của Chu Ngọc Địch đã thể hiện rõ một vài vấn đề, đó là Chu Ngọc Địch cũng biết được một số chuyện của Chu Ba. Quả nhiên, khi Diệp Lăng Phi nói những lời đó, sắc mặt Chu Ngọc Địch chợt biến đổi, ánh mắt nhìn Diệp Lăng Phi cũng không giống trước.
- Diệp Lăng Phi, chỗ này không tiện nói chuyện, chúng ta đi vào trong nói chuyện đi!
Chu Ngọc Địch liếc nhìn xung quanh, cô ta chỉ tay về phía một căn phòng VIP, nói:
- Tôi nghĩ chúng ta có thể đến chỗ kia hảo hảo mà bàn bạc, nếu như anh có vấn đề gì thì có thể nói với tôi ở đó!
Diệp Lăng Phi liếc nhìn Chu Ngọc Địch, ngay sau đó cười nói:
- Được rồi, vậy chúng ta qua bên đó trò chuyện tiếp!
Trong lúc nói chuyện, Diệp Lăng Phi đã cất bước đi về phía căn phòng kia, mặc kệ Chu Ngọc Địch ở phía sau. Chu Ngọc Địch thấy Diệp Lăng Phi đi qua trước mặt của cô ta thì khẽ nhíu mày. Diệp Lăng Phi đi vào trong căn phòng VIP, hắn cũng không khách khí, đặt mông xuống một cái ghê sa-*** trong căn phòng, nhìn Chu Ngọc Địch chỉ vừa mới bước vào.
- Chu Ngọc Địch à, nói thế nào thì chúng ta cũng coi như là bạn cũ, cô không thể đối đãi với bạn cũ như thế này được. Đồ ăn không có thì thôi, ngay cả đồ uống cũng không có, quả thật không biết phải nói gì với cô nữa!
Nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, Chu Ngọc Địch cười cười, cô ta nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Diệp Lăng Phi, cách nói chuyện của anh vẫn trực tiếp như vậy, chỉ là, lần này có tôi đành phải để anh thất vọng rồi, bởi vì, tôi sẽ không nói cho anh biết, rốt cuộc tôi đang làm cái gì, chẳng lẽ giữ bí mật một chút cũng không được sao? Diệp Lăng Phi, chỉ cần tôi có năng lực thỏa mãn yêu cầu của anh, anh cứ ra giá đi, tôi sẽ cố hết sức đáp ứng!
- Ra giá ư?
Diệp Lăng Phi hơi nhướng mày, hắn nhìn Chu Ngọc Địch, nói:
- Chu Ngọc Địch, tôi ra giá thế nào bây giờ, tôi không biết ra giá thế nào, đòi bao nhiêu thì thích hợp đây?
- Diệp Lăng Phi, trước tiên tôi phải nói với anh là ngọc bội thì không đáng giá lắm, anh có trong tay miếng ngọc bội của Chu Ba, nếu như cầm nó ra ngoài bán thì cũng chỉ được tầm mấy chục nghìn tệ mà thôi, nhưng tôi thì khác, tôi có thể cho anh vài trăm nghìn, hơn nữa, nể anh coi như là bạn cũ của tôi, tôi sẽ cho anh ba triệu, thế nào, anh chỉ cần giao miếng ngọc kia cho tôi, anh sẽ có ba triệu, chẳng lẽ không tốt sao?
Khi Diệp Lăng Phi nghe đến chuyện ngọc bội, chân mày hắn lập tức nhíu lại. Lúc trước Diệp Lăng Phi cũng không biết chuyện này, để tránh cho bị Chu Ngọc Địch nhìn ra chỗ sơ hở, Diệp Lăng Phi cầm lấy ly rượu vang uống liền một hơi. "Cách" một tiếng, Diệp Lăng Phi để ly rượu xuống cái bàn trước mặt mình, lấy chai rượu rót đầy ly.
- Chu Ngọc Địch, chẳng lẽ cô cho là tôi thực sự thiếu ba triệu tệ sao?
Diệp Lăng Phi rót một ly rượu vang khác, lần này, hắn không uống rượu, mà tựa lưng vào ghế, gác chân phải lên, hừ lạnh nói:
- Chỉ là ba triệu thôi, làm sao có thể lay động được tôi chứ, bây giờ tôi lại cảm thấy chuyện này trở nên rất thú vị. Như cô vừa mới nói đấy, miếng ngọc bội cùng lắm chỉ đáng giá mấy chục nghìn, nhưng cô lại chịu chi ra ba triệu để mua miếng ngọc bội này, điều đó đã nói lên miếng ngọc bội này có cái gì đó khiến cô hứng thú với nó. Chu Ngọc Địch, đừng nói với tôi là cái chết của Chu Ba có liên quan đến cô đấy nhé!
- Diệp Lăng Phi, anh đây là đang thẩm vấn tôi đấy à?