Đô Thị Tàng Kiều

Chương 12952 : Cuộc điện thoại khó hiểu!(2)

Ngày đăng: 11:06 18/04/20


- Rất đơn giản, tôi muốn miếng ngọc bội kia. Diệp Lăng Phi, anh tìm ra miếng ngọc bội kia, giao cho tôi, tôi bảo đảm sẽ không uy hiếp đến sự an toàn của những người bên cạnh anh nữa, nếu không thì, tôi không dám đảm bảo mình sẽ làm ra những chuyện gì đâu!



Chu Ngọc Địch vừa nói ra câu này, đã thấy Diệp Lăng Phi biến sắc. Diệp Lăng Phi nhìn Chu Ngọc Địch, hắn phun khói trong miệng ra, sau đó ném điếu thuốc xuống đất, lấy chân dẫm tắt.



- Chu Ngọc Địch, cô nên biết, tôi không biết miếng ngọc bội kia ở chỗ nào, tôi vừa mới nói với cô rồi đấy, tôi tới đây chỉ là để kiếm thêm thông tin từ chỗ cô mà thôi!



Diệp Lăng Phi nói,



- Nhưng bây giờ cô lại bảo tôi đi tìm miếng ngọc bội đó, tôi thấy tôi không thể giúp được rồi!



Chu Ngọc Địch nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô ta cười nói:



- Diệp Lăng Phi, người khác không biết anh, tôi mà còn không biết anh sao? Những lời này của anh nói trước mặt tôi chả có tác dụng gì, nếu như anh có thời gian thì chi bằng nghĩ cách điều tra xem miếng ngọc bội đó đang ở đâu, sự kiên nhẫn của tôi cũng chỉ có giới hạn thôi đó!



Chu Ngọc Địch nói xong câu đó, cô ta đứng dậy, dẫn theo hai thuộc hạ của cô đi ra ngoài. Diệp Lăng Phi một mình ở bên trong phòng, hắn nhìn Chu Ngọc Địch rời đi, rồi quay người sang chỗ khác, khẽ thở dài. Dù sao Diệp Lăng Phi cũng không phải là thần, không là chuyện gì hắn cũng có thể giải quyết được. Ví dụ như đối với Chu Ngọc Địch, mãi cho đến bây giờ, Diệp Lăng Phi vẫn không biết được Chu Ngọc Địch định làm cái gì, thậm chí còn không biết rõ, Chu Ngọc Địch đối với Diệp Lăng Phi rốt cuộc là địch hay bạn. Vấn đề bây giờ là Chu Ngọc Địch muốn Diệp Lăng Phi tìm ra miếng ngọc bội kia, Diệp Lăng Phi trong lòng ảo não, sớm biết chuyện sẽ thành ra thế này, hắn không cần thiết phải xen vào việc của người khác, cũng sẽ không tìm đến Chu Ngọc Địch. Chỉ là, nếu chuyện đã xảy ra, cho dù Diệp Lăng Phi có ảo não thế nào cũng không thay đổi được tình hình. Diệp Lăng Phi tạm thời kéo Dã Thú rời khỏi hội sở giải trí Đại Phú Quý, tiểu tử này lại dám đến đây chơi, Diệp Lăng Phi dẫn Dã Thú ra ngoài, sau đó nhìn Dã Thú, nói:



- Dã Thú này, tiểu tử nhà cậu sao không đi gặp Lục Tuyết Hoa mà lại đến đây ngồi vậy?



- Hai ngày nữa em mới đi!



Dã Thú trong lòng vẫn hết sức kiêng kỵ Diệp Lăng Phi, mặc dù ngoài miệng hắn nói là hai ngày nữa mới phải đi, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy, từ sau khi Lục Tuyết Hoa mang thai, tính tình trở nên không tốt. Hiện giờ Dã Thú nghĩ đến bộ dạng của Lục Tuyết Hoa khi phát hỏa với hắn, trong lòng vẫn cảm thấy hơi sợ. Mấy ngày nay Lục Tuyết Hoa không có ở đây, Dã Thú ngược lại cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, dĩ nhiên, trong lòng hắn vẫn nghĩ tới Lục Tuyết Hoa, cũng muốn đến chỗ Lục Tuyết Hoa, nhưng mãi mà vẫn do dự. Vốn đã quyết định đi đến chỗ Lục Tuyết Hoa rồi, kết quả lại nhận được lời mời của hội sở giải trí Đại Phú Quý, khiến cho Dã Thú tạm thời không đi nữa. Dã Thú trong lòng biết làm như vậy là không đúng, nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, Dã Thú nói nhỏ:



- Lão Đại, hai ngày nữa em sẽ đi!



- Dã Thú, anh mà còn không biết cậu sao?




Bành Hiểu Lộ hừ lạnh nói,



- Anh là ai cơ chứ, sao em dám bảo anh đến Bắc Kinh để gặp ông em, em tin là ngay cả ông nội em muốn anh đến gặp cũng cảm thấy khó khăn ấy chứ. Em chỉ báo một tiếng cho anh biết mà thôi, tối nay ông nội em sẽ từ tỉnh thành đến đây đấy!



- Nếu như ông em tới đây thì chắc chắn là có chuyện!



Diệp Lăng Phi nói một cách chắc chắn,



- Anh không tin lão già là người không có việc gì thì thích chạy loạn khắp nơi. Hiểu Lộ, em tiết lộ chút tin tức cho anh đi, ít nhất để anh biết nên chuẩn bị tâm lý thế nào, nếu cứ như bây giờ, không biết gì cả làm anh lo lắm!



- Em cũng không biết cái gì, làm sao mà tiết lộ cho anh được!



Bành Hiểu Lộ ở đầu dây bên kia oán trách,



- Nếu như anh nghĩ là có chuyện gì thì em cũng chỉ có thể báo cho anh biết mà thôi, chờ ông nội em đến thì anh sẽ biết, dù sao em cũng không biết gì, đừng có hỏi em nữa, ông nội em chỉ bảo em báo với anh thôi. À, em nhớ ra rồi, cha em cũng tới đây, anh nói chuyện phải chú ý một chút, đừng có đắc tội với cha em đấy!



- Chẳng lẽ là để gặp anh?



Diệp Lăng Phi vừa nói ra câu này, nghe thấy Bành Hiểu Lộ ở đầu dây bên kia hừ lạnh một tiếng, nói:



- Diệp Lăng Phi, anh nghĩ hay quá nhỉ, cái gì là vì gặp anh chứ, cha mẹ em tới đây là vì em. Khụ, em không thèm nghe anh nói nữa, tóm lại bây giờ em đang rất phiền lòng, em nói trước cho anh biết, anh đừng làm cho cha mẹ em khó xử, nếu không thì, hừ.....!



Bành Hiểu Lộ không nói hết câu, khi Diệp Lăng Phi đang định hỏi là có chuyện gì, Bành Hiểu Lộ đã dập máy. Cuộc điện thoại này của Bành Hiểu Lộ khiến cho Diệp Lăng Phi nghĩ hồi lâu mà vẫn không hiểu, nhất là câu nói cuối cùng của Bành Hiểu Lộ, đừng để cho cha mẹ của Bành Hiểu Lộ phải khó xử. Diệp Lăng Phi cau mày, trong lòng âm thầm suy đoán. “Mình có liên quan gì đến cha mẹ của Bành Hiểu Lộ, tại sao lại khiến cho họ phải khó xử? Chẳng lẽ là......!" Đột nhiên, Diệp Lăng Phi nghĩ tới một khả năng, nhưng ngay sau đó, Diệp Lăng Phi lại lắc đầu, theo Diệp Lăng Phi thấy, cha mẹ của Bành Hiểu Lộ hẳn là không biết quan hệ giữa mình và Bành Hiểu Lộ!