Đô Thị Tàng Kiều

Chương 13061 : Tôi hứa với ông! (1)

Ngày đăng: 11:06 18/04/20


Diệp Lăng Phi nói những lời này chính là vì để dò xét Ngô Hằng. Hắn chỉ cố ý nói như vậy mà thôi. Diệp Lăng Phi lúc ấy cũng không có cách nào khác, mẹ của Bành Hiểu Lộ đang đứng trước mặt hắn, nếu hắn nói câu nào không đúng thì chuyện đó có thể bị hỏng bét.



Diệp Lăng Phi nói những lời này hoàn toàn là muốn dụ Ngô Hằng vào tròng, hắn muốn Ngô Hằng tự mình nhảy vào bên trong, quả nhiên, Ngô Hằng không để cho Diệp Lăng Phi thất vọng, sau khi Diệp Lăng Phi nói ra những lời này thì Ngô Hằng trước tiên là sửng sốt, khẩu khí của hắn rõ ràng là đang nói cho người khác biết, Diệp Lăng Phi nói hắn thích Bành Hiểu Lộ không hề sai sự thật.



Mẹ của Bành Hiểu Lộ cũng đã hiểu, bà nhìn Ngô Hằng rồi lại xoay mặt nhìn Diệp Lăng Phi và nói:



- Tiểu Diệp, con nói tiếp đi!



Mẹ của Bành Hiểu Lộ nói những lời này rõ ràng là bảo Diệp Lăng Phi nói, bà đã tin lời Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nghe mẹ của Bành Hiểu Lộ nói những lời này thì trong lòng của hắn đã không lo lắng nữa. Theo Diệp Lăng Phi thấy, nếu mẹ của Bành Hiểu Lộ đã tin mình thì cho dù sau đó mình có nói bậy bạ gì thì mẹ của Bành Hiểu Lộ cũng sẽ không nghi ngờ.



Đây là đạo lý người vào trước là chủ, Diệp Lăng Phi chính là muốn kết quả này. Hắn không muốn cho Ngô Hằng bất kỳ cơ hội nào. Nếu để cho Ngô Hằng hiểu rõ mối quan hệ của mình trong chuyện này thì khi đó Diệp Lăng Phi có nói nữa thì có thể cũng đã muộn. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, hắn nói:



- Ngô Hằng, chuyện cũng đã đến nước này, cho dù cậu có thừa nhận hay không cũng không có gì đặc biệt nữa rồi, thật ra thì tất cả mọi người đều biết chuyện và cũng đã thấy được nguyên do trong đó. Được rồi, tôi cũng không nhiều lời nữa, tóm lại đã làm người thì nên giữ bổn phận, như vậy mới không tiếc một chữ nhân!



Diệp Lăng Phi nói với một giọng giống như đang giáo huấn Ngô Hằng, Ngô Hằng há miệng, vẫn chưa kịp nói gì thì Diệp Lăng Phi đã giành nói trước với mẹ của Bành Hiểu Lộ:



- Bá mẫu, hay là chúng ta về chỗ ngồi đi, ông không biết có đang trách chúng ta sao lại ở đây cả không nữa…!



Diệp Lăng Phi nhắc đến lão gia thì Bành Hiểu Lộ và mẹ của cô không thể không suy nghĩ, bà ta cũng đã đi ra ngoài một lúc lâu rồi, nếu để cho lão gia nhà mình trách móc thì không được rồi. Nghĩ tới đây, bà nói:



- Nói cũng đúng, Hiểu Lộ, chúng ta đi thôi!



Chuyện này như vậy là xong rồi. Bành Hiểu Lộ trả lời, trước khi bước đi cô còn hung hăng trợn mắt nhìn Ngô Hằng một cái, ánh mắt cô rõ ràng đang muốn nói với Ngô Hằng là cậu hãy chờ xem, chuyện của chúng ta vẫn chưa xong đâu.
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, hắn nhíu mày và nói:



- Không phải là chuyện này thì là chuyện gì? À, bà xã, để anh nghĩ xem!



Bạch Tình Đình nhìn thấy bộ dạng của Diệp Lăng Phi có vẻ như không biết cô muốn biết cái gì, cô cũng không có ý định tiếp tục dò xét Diệp Lăng Phi nữa, cô nói:



- Ông xã, anh nói thẳng thì tốt hơn, em muốn hỏi anh chuyện anh và Bành Hiểu Lộ, chính là chuyện khi chúng ta ăn cơm, Bành Hiểu Lộ bảo anh đi ra ngoài!



Bạch Tình Đình nói những lời này rất trực tiếp, không có bất kỳ sự quanh co lòng vòng nào cả, Diệp Lăng Phi cho dù nghĩ quanh co lòng vòng cũng không được, hắn nhìn Bạch Tình Đình một cái, trong lòng hắn ít nhiều cũng hiểu được, nếu như mình không nói thẳng với Bạch Tình Đình thì Bạch Tình Đình nhất định sẽ tiếp tục hỏi, như vậy sẽ không bao giờ dứt, thay vì để Bạch Tình Đình không hỏi thì chi bằng hãy thẳng thắn với Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây thì hắn nói thẳng:



- Bà xã, vì mẹ của Bành Hiểu Lộ nghe một người tên là Ngô Hằng nói nên mới bảo anh xuống xác minh một chút là người tên là Ngô Hằng kia có nói thật hay không!



Bạch Tình Đình có chút không rõ, cô hỏi:



- Ông xã, anh có ý gì?



Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì trong lòng hắn đã sớm nghĩ ra một cái cớ, theo Diệp Lăng Phi thấy, nếu đã nói láo, vậy thì nhất định phải nói láo cho đẹp, bằng không, một khi nói láo mà bị người khác biết thì chuyện nói láo đó không có ý nghĩa gì cả. Diệp Lăng Phi tay phải ôm eo Bạch Tình Đình và nói:



- Bà xã, em nghe anh từ từ nói, chuyện là như vầy…!



Hai giờ sáng, Diệp Lăng Phi bị tiếng chuông điện thoại di động reo dồn dập đánh thức, hắn liếc mắt, đưa tay phải ra rồi mơ mơ màng màng sờ lên chiếc điện thoại đặt ở đầu giường. Diệp Lăng Phi có một thói xấu, chính là để di động ở đầu giường, như vậy, hắn có thể dễ dàng với tay lấy, cho nên vì thói quen đó mà Diệp Lăng Phi rất dễ dàng bị đánh thức lúc nửa đêm. Phải biết rằng lúc nửa đêm, xung quanh rất tĩnh lặng, một tiếng lá cây rung cũng có thể nghe thấy được, nếu như lúc này điện thoại di động reo lên thì đây chính là tiếng ồn đặc biệt. Đã nhiều lần, Diệp Lăng Phi cũng bị đánh thức, còn Bạch Tình Đình thì càng không cần phải nói, mỗi lần sau khi bị đánh thức thì cô cũng trách móc Diệp Lăng Phi mấy câu.