Đô Thị Tàng Kiều

Chương 13142 : Sát cơ!(2)

Ngày đăng: 11:07 18/04/20


- Tiểu Triệu, là thế này, anh và Dã Thú tối nay bay từ thành phố Vọng Hải đến tỉnh thành, cậu đặt trước hai phòng cho anh, đặt luôn ở khách sạn mà cậu đang trọ ấy, chờ sau khi tới nơi chúng ta sẽ nói chuyện!



Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, hắn không quanh co lòng vòng với Tiểu Triệu, nói thẳng ra ý định của mình, Tiểu Triệu nghe xong, lập tức đáp ứng:



- Diệp ca, em biết rồi, em lập tức đi đặt hai phòng cho anh. À phải rồi, Diệp ca, khi nào đến sân bay anh có cần em đón em không?



- Cái này thì miễn đi!



Diệp Lăng Phi nói,



- Còn cậu, cứ từ từ mà thân mật với bạn gái ở khách sạn đi, anh không muốn để bạn gái cậu trách tội anh đâu, ha ha. Được rồi, Tiểu Triệu, anh cúp máy đây, chúng ta gặp mặt nhau rồi nói tiếp!



- Dạ được!



Tiểu Triệu đáp.



Diệp Lăng Phi dập máy, hắn quay sang phía Dã Thú, cười nói:



- Tên tiểu tử đó trông vậy mà đang thân mật với bạn gái thật, xem ra anh gọi đến nhầm lúc rồi. Dã Thú, cậu nói có đúng không?



Dã Thú cầm điếu thuốc đã hút được một nửa, cười toe toét nói:



- Lão Đại, anh làm vậy là không đúng, anh không nên gọi điện thoại tới vào lúc đó, chẳng phải người ta thường nói, chuyện xui xẻo nhất của đàn ông là khi chuẩn bị bắt đầu, chợt phát hiện đối phương không phải là phụ nữ, điều không may mắn nhất của đàn ông là đang làm thì bị người khác quấy rầy, chuyện bị thảm nhất của người đàn ông, đó là sau khi lên giường rồi, đối phương nói hắn là đàn ông!



Dã Thú nói những lời này, khiến cho Diệp Lăng Phi cười nghiêng ngả một trận, Diệp Lăng Phi quả thật chưa từng nghe qua những gì mà Dã Thú nói, sau khi nghe xong, Diệp Lăng Phi cảm thấy rất chí lý, đàn ông mà gặp phải những chuyện như vậy thì quả là xui xẻo. Diệp Lăng Phi nhét điếu thuốc vào trong miệng, sau khi hút một hơi, ánh mắt quét qua một người đàn ông mới đi vào trong phòng ăn, người đàn ông đó trông bộ dáng khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, không phải là người Trung Quốc, trông tướng mạo thì chắc là người Thái Lan, tay xách theo một cái túi du lịch màu đen, sau khi đi vào, hắn ta ngồi xuống cái bàn gần cửa. Diệp Lăng Phi chỉ nhìn lướt qua, không để trong lòng, hắn lại quay sang chỗ Dã Thú, cười nói:
Thái Tiểu Như đáp.



Tiểu Triệu và Thái Tiểu Như hai người thu thập xong, từ bên trong phòng đi ra, kết quả vừa mới đi ra chỗ cầu thang, chợt có một giọng phụ nữ vang lên ở phía sau:



- Xin chờ một chút.....!



Tiểu Triệu nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại, thấy ở phía sau hai người có một người phụ nữ xinh đẹp đang đi tới, trên mặt của người phụ nữ đó có một vết sẹo, nhưng không quá rõ. Giọng nói của cô ta hơi khàn khàn, Tiểu Triệu và Thái Tiểu Như chờ người phụ nữ đó đi tới, Tiểu Triệu rất cảnh giác hỏi:



- Cô có chuyện gì không?



- Chuyện là như thế này, tôi tên là Chân Cơ, là một người làm nghệ thuật, lần này tôi tới tỉnh thành là để tham gia một buổi triển lãm các tác phẩm nghệ thuật, chỉ là, tôi mới tới đây lần đầu, còn chưa quen thuộc chỗ này lắm, các vị có biết xung quanh đây có quán ăn nào không?



- Chúng tôi cũng đi ăn cơm, cô có thể cùng đi với chúng tôi!



Thái Tiểu Như không suy nghĩ nhiều, lập tức mở miệng đáp ứng. Tiểu Triệu vốn đang định từ chối, đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ như vậy, Tiểu Triệu còn chưa biết rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm gì, cậu ta không muốn quan tâm, nhưng Thái Tiểu Như lại đoạt lời nói trước rồi, Tiểu Triệu không thể làm gì khác đành nuốt câu cự tuyệt vào trong bụng, cậu ta thấy thang máy đã sắp đến tầng này rồi, Tiểu Triệu liền thúc giục:



- Tiểu Như, chúng ta mau đi thôi, thang máy sắp tới rồi!



- Dạ!



Thái Tiểu Như đáp.



Tiểu Triệu và Thái Tiểu Như vội vàng đi về phía thang máy. Chân Cơ cũng đi theo sau hai người Tiểu Triệu cùng Thái Tiểu Như, trong khoảnh khắc Tiểu Triệu và Thái Tiểu Như đang đưa lưng về phía cô ta đi vào trong thang máy, trong đôi mắt Chân Cơ lóe lên sát cơ. Nhiệm vụ của cô ta chính là muốn đoạt lấy miếng ngọc bội của Chu Ba, đồng thời còn phải giết chết Tiểu Triệu, để tránh phiền phức sau này.