Đô Thị Tàng Kiều
Chương 15 : Lừa bịp tống tiền
Ngày đăng: 10:49 18/04/20
Hai tay Trần Hồng Sinh ôm lấy bờ eo thon của Tần Dao, cái mũi hung hăng hít hà ngửi lên mái tóc nàng rồi nói:
- Thơm quá, mỹ nữ, nếu như em thức thời thì hãy thành thật nghe lời anh. Anh không phải là người thích nói nhiều, từ nay chỉ cần em theo anh, anh tuyệt đối sẽ không bạc đãi em, e muốn gì, anh mua cho em cái đó.
- Tôi không cần.
Tần Dao run rẩy nói. Từ miệng của Trần Hồng Sinh truyền đến những hương vị tanh tưởi, khiến cho người ta có cảm giác buồn nôn. Tần Dao thà tình nguyện sống cả đời khó khăn còn hơn phải đối mặt với người đàn ông mà nàng vô cùng chán ghét này.
Trần Hồng Sinh cười rộ lên, hoàn toàn lộ ra bản tính thật của hắn.
- Mỹ nữ, nếu như em không đồng ý cũng không sao, chỉ cần bây giờ em chịu lên giường với anh, chuyện giữa hai ta coi như xí xóa. Nếu không, anh sẽ báo cảnh sát nói em ăn trộm điện thoại của anh nữa. Anh tin tưởng, cảnh sát nhất định sẽ tin lời của anh, không chỉ có tang vật ở chỗ em mà còn những xấp báo chí kia. Xấp báo chí kia rõ ràng là còn dùng được vậy mà em lại cầm đi.
À hình như anh còn mất một vài thứ nữa, một cái túi tiền, trong đó có năm nghìn tệ, một cuốn sổ tiết kiệm, trong đó ước chừng mười vạn tệ. Mỹ nữ, em không thừa nhận, liệu cảnh sát tin em hay tin ta? Một khi em bị bắt thì việc học chắc chắn sẽ bị kết thúc. Mỹ nữ, em hãy nghĩ cho kỹ, nếu không anh sẽ bắt buộc phải làm thế.
Tần Dao tuyệt vọng, dùng sức khẩn cầu:
- Trần tiên sinh, tôi van cầu ông. Hay là tôi để lại những xấp báo chí này, chiếc điện thoại di động cũng trả lại cho ông, những thứ này tôi không muốn lấy nữa, ông hãy buông tha cho tôi đi.
- Điều kiện duy nhất để bỏ qua chính là hãy theo anh lên giường. Việc này hai người chúng ta sẽ định rõ. Sau khi xong việc, chúng ta hai người coi như không ai biết ai là ai, anh sẽ cam đoan không để lộ ra nửa lời.
Trần Hồng Sinh cười vô cùng hèn mọn bỉ ổi, hắn tưởng tượng đến cảnh mình thu phục được tiểu mỹ nữ này, tưởng tượng đến cảnh cùng Tần Dao lên trên giường.
- Aizzz, nói cho hai người biết rằng, chuyện này tôi cũng biết đấy.
Thanh âm của Diệp Lăng Phi truyền tới:
- Phiền các người nếu muốn làm chuyện này thì đóng cửa phòng đã, đừng để cho tôi nghe được.
Diệp Lăng Phi mặc một bộ quần áo màu trắng ở nhà, chân đeo giày thể thao, do vừa mới tắm nên trên người toát ra một mùi sữa thơm. Hắn từ phía sau cửa đi đến, trên tay cầm một điếu thuốc, vô cùng tiêu sái.
Tần Dao nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì tựa như gặp cứu tinh, vội vàng giãy khỏi người của Trần Hồng Sinh mà tránh ở phía sau lưng của hắn. Diệp Lăng Phi vỗ nhẹ bờ vai mềm mại của nàng, cười cười nói với Trần Hồng Sinh:
- Đàn ông thì phải có dáng vẻ của đàn ông, hù doạ một cô gái nhỏ như vậy thì có đáng làm đàn ông hay không?
- Đã như vậy thì đưa tiền đi, như vậy mọi người sẽ hòa giải với nhau.
Diệp Lăng Phi hướng về phía Trần Hồng Sinh nói.
- Tiền ư?
- Dĩ nhiên, chẳng lẽ ông không định bồi thường sao?
Diệp Lăng Phi trầm thấp nói:
- Tôi đã nói rồi, nếu như ông không bồi thường một vạn tệ thì hãy chờ ngồi tù đi.
- Đừng, đừng tôi bồi thường.
Trần Hồng Sinh lập tức đứng dậy, vào trong phòng ngủ lấy ra bốn ngàn tệ.
- Cứ như vậy đi, tôi không còn lại bao nhiêu tiền nữa. Anh biết không, gần đây cổ phiếu của tôi bị sụt giá, không thì tôi cũng không ở trong căn nhà này.
Diệp Lăng Phi không hề khách khí cầm bốn ngàn đồng vào trong tay. Hắn đếm đếm qua một chút thì xác định là đủ tiền, cười hì hì vỗ vai Trần Hồng Sinh nói:
- Được, tôi cũng không bức tử ông bốn ngàn thì bốn ngàn.
Trần Hồng Sinh nghe hắn nói thế thì lộ ra một vẻ vui mừng, nhưng sau đó Diệp Lăng Phi lại tiếp tục nói:
- Về phần sáu ngàn còn nợ, là thiếu nợ Tần Dao, từ nay về sau ông có tiền thì phải trả cho cô ấy. Dĩ nhiên, vì để phòng ngừa anh chối bỏ, tôi sẽ lập một cái giấy ghi nợ, đến lúc đó, cho dù anh có chạy tới đâu tôi cũng tìm được anh.
Trần Hồng Sinh xem như bị thất bại triệt để. Tuy không tình nguyện nhưng gã vẫn phải viết giấy ghi nợ đưa cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi rất hài lòng, cầm tờ giấy đó đưa cho Tần Dao cầm rồi nói:
- Nào, uống nước, giải khát, giải khát.
Tần Hồng Sinh đang buồn bã nên cũng không để ý, vô thức nhận chén nước do Diệp Lăng Phi đưa tới. Sau khi uống hết một ngụm, hắn liền cảm thấy hối hận, vội vàng chạy vào trong phòng vệ sinh nôn mửa liên tục. Tần Dao cuối cùng cũng biết trong tách cà phê đó có chứa thứ gì.