Đô Thị Tàng Kiều

Chương 23 : Chỉ nói một lời

Ngày đăng: 10:49 18/04/20


Sáng sớm, Diệp Lăng Phi chạy tới công ty. Hắn thấy trước cửa có một đám người đang bu kín, một đám nhân viên của tập đoàn Tân Á cũng đang ngó nghiêng đám người này.



- Chuyện gì vậy?



Diệp Lăng Phi thấy Lý Khả Hân đang đi đến thì vội vàng kéo lại hỏi.



- Đóng phim.



Hai ngày nay, Lý Khả Hân vẫn tỏ thái độ vô cùng lạnh lùng với Diệp Lăng Phi, tuy nhiên đã đỡ hơn so với cái kiểu hỏi gì cũng chẳng trả lời trước đây của nàng. Dù sao cơ chế làm lạnh cũng do Diệp Lăng Phi hỗ trợ làm ra, Lý Khả Hân đối với năng lực của Diệp Lăng Phi vô cùng bội phục. Nhưng mà thái độ làm người của Diệp Lăng Phi thì nàng không thể chấp nhận được. Lý Khả Hân làm việc cẩn thận, cảm tình đối đãi cũng kỹ lưỡng như vậy nhưng hết lần này đến lần khác, Diệp Lăng Phi làm cho nàng cảm thấy hắn vô trách nhiệm. Hơn nữa kể từ tối hôm đi uống rượu đó, nàng và Diệp Lăng Phi phát sinh chuyện kiều diễm kia thì Lý Khả Hân càng có cảm giác Diệp Lăng Phi đáng trách, dám chiếm tiện nghi của nàng.



Diệp Lăng Phi lầm bầm trong miệng



- Đóng phim gì chứ? chẳng lẽ đóng phim AV?



Lời này vừa nói ra đã có thể thấy Lý Khả Hân biến sắc, hung hăng trừng mắt liếc hắn. Diệp Lăng Phi cũng tự biết mình lỡ lời, Lý Khả Hân không giống như Chu Hân Mính có thể trêu ghẹo, hắn vội vàng hòa giải nói



- Tôi chỉ là nói đoàn làm phim ở đây đông quá.



Lý Khả Hân không thèm để ý đến hắn, nàng cầm túi xách đi đến thang máy. Diệp Lăng Phi bĩu môi nhìn phía sau lưng của Khả Hân rồi nhỏ giọng nói:



- Phim AV thì sao chứ? Chẳng lẽ phim AV không có nghệ thuật sao? Tôi xem trong lòng cô có tật giật mình thì có.



- Ngụy biện.



Một âm thanh ôn hòa nhưng sắc lạnh từ phía sau Diệp Lăng Phi vang lên, làm cho Diệp Lăng Phi giật mình hoảng sợ. Hắn vội vàng quay đầu lại thì thấy Trần Ngọc Đình đi ngang qua người. Câu vừa rồi là do Trần Ngọc Đình nói. Diệp Lăng Phi nhìn vào mặt của Trần Ngọc Đình thì biết ngay Trần Ngọc Đình có thái độ đối địch với mình.



- Tổng giám đốc Trần, cô nghe trộm sau lưng người khác là không tốt đâu



Diệp Lăng Phi rất bình tĩnh, vẻ mặt không đỏ, tim cũng không đập nhanh mà nói:.



- Trưởng phòng Diệp, anh quá đa nghi rồi, tôi chỉ là vô tình nghe được. Đối với những lời ngụy biện của anh cảm thấy không giải thích được. Tôi vẫn cho rằng đối với nam giới ở Trung Quốc thì khiêm tốn, nho nhã là phong độ cần có, nhưng những thứ này hình như tìm không thấy ở trưởng phòng Diệp. Cái này cũng khó trách, trưởng phòng Diệp sống ở nước ngoài nhiều năm, chắc là thích dùng phương pháp tư duy của người Anh để nói chuyện.



Trần Ngọc Đình lạnh lùng nói tiếp:




- Tôi cũng đã nói qua, tôi sẽ đưa ra số tiền tương ứng nên lần này tôi sẽ nộp 6000 đồng làm tài chính hoạt động của phòng. Tôi sẽ nộp lên phòng tài vụ, sau ngày ngoài kinh phí hoạt động của công ty còn có tiền này. Được rồi, moi người tiếp tục làm việc đi.



Diệp Lăng Phi mặc kệ những người đó đang oán giận, trực tiếp rời khỏi nơi này.



Hắn vừa quay lại vào phòng làm việc, ngồi chưa nóng ghế thì đã nghe tiếng gõ cửa. Sau đó, Thẩm Thiên vẻ mặt tươi cười đi vào.



- Trưởng phòng, có chút việc nhờ anh.



Thẩm Thiên đứng mà không ngồi, thoạt nhìn đã biết có chuyện.



- Cứ nói đi, chuyện gì thế.



Diêp Lăng Phi hỏi:



- Chuyện là như thế này, tôi vốn cuối tuần có thể hoàn thành doanh thu nhưng mà đơn đặt hàng của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ đột nhiên chậm trễ cho nên tôi chưa ký được.



Thẩm Thiên cười nói:



- Trưởng phòng, anh cũng biết, những công ty cực lớn như tập đoàn quốc tế Thế Kỷ này rất phức tạp, nên không thể ký liền được. Ngày hôm nay tôi sẽ cùng trưởng phòng bên phòng kinh doanh của họ nói chuyện, tôi muốn nhờ anh đi cùng. Người trưởng phòng bên đó nói muốn gặp trưởng phòng Diệp, tôi vốn định nói cho anh biết từ cuối tuần trước.



Diệp Lăng Phi nở nụ cười, hắn trong lòng rất rõ ràng rằng nhất định là Thẩm Thiên khinh thường mình, sợ mình đem chuyện này đàm phán linh tinh nên mới không nói cho mình biết, gạt mình sang một bên. Nhưng ngày hôm nay thấy mình ra tay tay mới bất đắc dĩ tìm mình.Hắn nhìn thoáng qua Thẩm Thiên, thấy Thẩm Thiên đang lén nhìn mình liền nói:



- Tôi đã thông báo quyết định của mình, không thể thay đổi, cho nên đã phạt là phải phạt, không trách ai được.



- Vâng, vâng, trưởng phòng nói đúng nhưng tôi chỉ muốn hỏi anh xem anh có định đi gặp họ không.



Thẩm Thiên cười nói.



- Tôi đi thì không có vấn đề gì, chỉ là hạng mục này tôi không nắm rõ lắm. Trên đường đi, anh nói sơ qua cho tôi nắm qua một chút, đở phải đến lúc đó tôi cái gì cũng không biết, anh nói có đúng không?



Diệp Lăng Phi đứng lên, hắn bình thường cũng không mang cặp, cùng lắm lắm là mang theo quyển tạp chí, vì vậy tay không cùng với Thẩm Thiên đi ra khỏi phòng làm việc.