Đô Thị Tàng Kiều
Chương 279 : Tiểu tổ tông của tôi
Ngày đăng: 10:52 18/04/20
Tiếng nói của Tống Thi tuy không lớn, nhưng giống như một đạo sấm sét giáng xuống trong sàn nhảy. Những người Phủ Đầu Bang ở đây đều nín thở, lắng nghe lời nói của Tống Thi, một chữ cũng không bỏ sót.
- Chúng mày thân là người của Phích Lịch đường, lại tự chủ trương, một mình hành động, trái với bang quy.
Thanh âm uy nghiêm, lạnh như băng của Tống Thi vẫn vang lên trong sàn nhảy:
- Tối nay, trước mặt các anh em trong đường, xử phạt chúng mày theo bang quy. Hy vọng tất cả anh em trong bang coi đây là tấm gương, phải tránh, không được xem nhẹ bang hội.
Tống Thi nói xong, nhìn thẳng gã thanh niên cầm đầu kia, nói:
- Mày đã ở Phích Lịch đường cũng lâu rồi, lại dẫn đầu vi phạm bang quy, tất nhiên phải nghiêm trị. Nhưng cân nhắc việc mày vẫn xuất lực vì bang hội, quyết định chỉ chém đứt bàn tay trái của mày, đuổi ra khỏi bang hội. Nhưng nếu như mày phản bội, dù cho mày có ẩn trốn ở đâu cũng khó lòng thoát chết được.
Gã thanh niên kia nghe xong câu này của Tống Thi, miệng liên tục cầu xin tha thứ, nói:
- Em biết em sai rồi, lần này tha cho em một lần đi. Lần sau em tuyệt đối không dám thế nữa.
- Bang quy chính là bang quy. Nếu tha mày, lần sau lại có người tái phạm bang quy, phải chăng cũng tha bọn nó? Vậy thì sau này bang quy của Phủ Đầu Bang còn có tác dụng gì nữa.
Tống Thi hừ lạnh nói.
- Sớm biết có ngày hôm nay thì trước kia việc gì phải làm thế. Đến a, chấp pháp.
Bốn người của Chấp pháp đường tiến lại, chia nhau đặt gã kia nằm ra trên mặt đất, một người trong đó đè tay trái của gã xuống, người còn lại giơ búa lên, đến mí mắt cũng không giật, một búa chặt bỏ. Chỉ nghe một tiếng hét thảm, một bàn tay máu chảy đầm đìa rơi ra một bên.
Gã thanh niên kia đau tưởng chết đi được. Sau đó, một người của Chấp pháp đường lấy một cái đai vải trên người ra, hung hăng trói chặt cánh tay trái vừa bị chặt mất bàn tay, ngăn chặn chỗ bị chặt đứt chảy quá nhiều máu. Thuốc cầm máu cũng được rắc lên rất nhanh, sau đó dùng băng gạc để cố định lại vết chặt. Dù sao cũng chỉ chém có một bàn tay, không phải là lấy tính mạng gã, nên người của Chấp pháp đường lại giúp xử lý một phen.
Tống Thi đến mí mắt cũng không nháy, trước cảnh máu chảy đầm đìa này mà nhìn như không thấy. Y chuyển hướng sang những tên thiếu niên run hết cả người đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói:
- Niệm tình chúng mày mới nhập bang, không hiểu bang quỳ, lần này tha cho chúng mày. Nhưng để cảnh cáo, cũng phải chặt một đầu ngón tay. Chúng mày có phục không?
- Phục, phục ạ!
Mấy gã thiếu niên kia vừa nghe thấy chỉ cắt một ngón tay, so với chém cả bàn tay đã là nhẹ hơn rất nhiều, đều liên tiếp gật đầu.
- Chấp pháp.
Tống Thi hạ mệnh lệnh. Bốn người của Chấp pháp đường mặt cũng không chút thay đổi, tay cầm búa đều hạ xuống. Trong đại sảnh vang vọng những tiếng kêu thê thảm. Những thiếu niên chẳng qua mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi này thường ngày chỉ biết là gia nhập xã hội đen sẽ chém người rất trâu bò, nào biết rằng bang quy lại nghiêm khắc như thế. Bây giờ bị chặt đi ngón tay, cả đám đều kêu thảm thiết không ngừng.
Cũng may người của Chấp pháp đường có thủ pháp cực kỳ thành thạo, sau khi chém đứt đầu ngón tay trái của những người này thì đều nhanh chân lẹ tay bôi thuốc, băng bó.
Tống Thi đưa mắt nhìn Tôn Hoành, khẽ gật đầu, nói:
- Đường chủ Tôn, thế là đã chấp pháp xong. Tôi dẫn người đi trước đã. Chuyện còn lại là chuyện của Phích Lịch đường các anh, không liên quan gì đến Chấp pháp đường của tôi nữa.
Tôn Hoành gật đầu một cái, nhìn theo Tống Thi dẫn người rời đi. Sau đó, y quay về ngồi xuống chỗ ngồi chính giữa kia, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, lớn tiếng quát:
- Tất cả mọi người nghe cho rõ. Nếu đã gia nhập Phích Lịch đường của Phủ Đầu Bang thì phải biết tuân thủ bang quy. Về sau, phàm là bất cứ chuyện gì đều phải nói cho tôi biết, đừng có hành động một mình. Hiện nay thành phố Vọng Hải đang nghiêm trị xã hội đen. Nếu để cho cảnh sát tìm được căn cứ chính xác của chúng ta, bang hội của chúng ta sẽ bị cảnh sát quét sạch. Cho nên, tất cả mọi người cẩn thận một chút, đừng có tùy tiện gây chuyện ở bên ngoài.
Toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ. Mọi người của Phích Lịch đường đều lẳng lặng lắng nghe, ai cũng không dám phát ra một tiếng động nhỏ nào.
Tôn Hoành nhìn lướt qua mười mấy gã thiếu niên kia, lớn tiếng quát:
- Chúng mày còn không đi xin lỗi Diệp tiên sinh đi? Một đám du côn ranh con, cho dù chém người cũng phải nhìn rõ ràng rồi hẵng chém.
Mười mấy gã thiếu niên kia vội vàng tới trước mặt Diệp Lăng Phi, cả đám sắc mặt trắng bệch, liên giọng xin lỗi.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nhìn mười mấy gã bị chặt ngón tay, nói:
- Anh nói mấy thằng này ít tuổi đã đi học chém người rồi. Có điều, chúng mày đều đã bị khiển trách rồi, tao cũng không muốn nhiều lời nữa.
Nói tới đây, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, âm trầm cười lạnh, nói:
- Có lẽ là thế. Có điều, anh nghe nói lần này hình như Lý Triết Hào bị người ta lừa mất ba bốn trăm triệu Nhân dân tệ đấy.
Diệp Lăng Phi nói nói.
- Thật nhiều tiền a.
Bạch Tình Đình kinh ngạc há hốc mồm. Lập tức, nàng lại vui vẻ cười to, nói:
- Thế này thì nhà họ Lý không phải là sẽ bị phá sản rồi sao?
- Có khả năng này, nhưng mà đồng thời cũng còn một khả năng khác nữa, Lý Triết Hào nói không chừng có thể âm thầm phá rối.
Diệp Lăng Phi không phải ám chỉ mà là cố ý nhắc nhở Bạch Tình Đình.
- Âm thầm phá rối ư?
Bạch Tình Đình sửng sốt. Nàng chớp chớp ánh mắt xinh đẹp, mơ hồ hỏi han:
- Có thể phá rối cái quỷ gì chứ? Chẳng lẽ lão có bản lĩnh thu hết toàn bộ số tiền này trở về.
- Đương nhiên không phải là ý này. Anh nói là Lý Triết Hào không chừng có thể chạy trốn mất.
Bạch Tình Đình mở trừng hai mắt, gật gật đầu, nói:
- Ừ, rất có khả năng này. Nếu em mà bị lừa mất nhiều tiền như thế thì nhất định sẽ bỏ trốn. Em tin là Tập đoàn Đầu tư Vọng Hải vay của ngân hàng không ít đâu. Như vậy cho đến giờ, lão ta mà không có tiền, những ngân hàng này nhất định sẽ không bỏ qua cho lão. Đến lúc đó Lý Triết Hào sẽ chạy.
- Vấn đề như thế mà tới thì Lý gia làm sao còn tiền mà chạy được. Theo thái độ làm người của Lý Triết Hào, nói không chừng lão sẽ bắt cóc kẻ có tiền để vơ vét một khoản lớn tiền chuộc. Mà Tình Đình, không nghi ngờ gì em chính là người thích hợp nhất đó.
Diệp Lăng Phi thấy thời cơ chín muồi, nói ra toàn bộ sự tình.
- Bà xã, bây giờ em phải cẩn thận một chút. Tốt nhất là phải tìm người bảo vệ em.
- Anh nói là Lý Triết Hào sẽ bắt cóc em á? Chắc không có khả năng đó đâu. Lão ấy tại sao phải bắt cóc em chứ?
Bạch Tình Đình ý tưởng rất đơn thuần, vẫn ngây thơ hỏi han.
Nhìn bộ dạng Bạch Tình Đình ngây thơ, Diệp Lăng Phi cười hôn lên cái miệng nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng rồi mới lên tiếng:
- Đó là Chu Hân Mính nói cho anh biết. Cảnh sát bọn họ thu được tin tức, Lý Triết Hào có khả năng bố trí bắt cóc em. Anh vốn không định nói cho em biết, nhưng mà đột nhiên anh lại thay đổi chủ ý. Bà xã, anh có một kế rất hay, em có muốn biết hay không?
- Kế sách gì?
Bạch Tình Đình bắt đầu thấy hứng thú. Nàng nghe thấy Diệp Lăng Phi nhắc tới Chu Hân Mính thì tin tưởng ngay chuyện Diệp Lăng Phi vừa bảo là Lý Triết Hào có khả năng bắt cóc mình. Bởi vậy, thật sự chăm chú lắng nghe kế sách của hắn.
- Bà xã, bọn mình xem phim trên TV thấy thường xuyên có người làm mồi nhử, dẫn dắt kẻ xấu tới đó sao? Chúng ta cũng làm giống như thế. Ngày mai, em nghe theo sự sắp xếp của anh, chúng ta diễn một trò hay, cam đoan làm cho Lý Triết Hào mắc mưu. Đến lúc đó Chu Hân Mính có thể bắt được Lý Triết Hào rồi. Mà bà xã em cũng không cần lo lắng Lý Triết Hào sẽ bắt cóc em nữa.
Bạch Tình Đình sau khi nghe xong có chút lo lắng, hỏi lại:
- Ông xã, không có nguy hiểm gì chứ? Em có hơi sợ hãi.
- Sợ cái gì, còn có anh ở đây nữa mà. Em không cần băn khoăn gì hết, ngày mai nhớ kỹ, đừng có rời khỏi Tập đoàn Quốc tế Thế kỷ. Đến chiều anh sẽ đến tìm em. Tất cả cứ nghe theo sự sắp xếp của anh.
Bạch Tình Đình gật đầu, đáp ứng.
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình vào trong lòng, ôn nhu nói:
- Bà xã, đến ngày kia chúng ta phải đi chọn áo cưới thôi. Anh đã không thể chờ đợi được muốn kết hôn với em.
Bạch Tình Đình nghe thấy những lời này của Diệp Lăng Phi, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào. Giờ phút này, nàng không hề có nửa điểm sợ hãi, thầm nghĩ hãy mau giải quyết xong những chuyện này, còn yên ổn đi thử áo cưới với Diệp Lăng Phi.