Đô Thị Tàng Kiều
Chương 295 : Em tự nguyện hiến thân
Ngày đăng: 10:52 18/04/20
Trong bữa cơm, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đều cúi đầu không nói lời nào, vú Ngô liếc nhìn Diệp Lăng Phi rồi lại liếc nhìn Bạch Tình Đình, cười cười với ý dò hỏi:
- Hai người làm sao thế? Lúc nãy còn đang yên đang lành, sao giờ lại chẳng nói gì?
- Trong lúc ăn cơm không được nói chuyện, bố thường bảo với con thế.***”
Bạch Tình Đình tinh nghịch quay qua nói với vú Ngô:
- Vú Ngô, vú cũng nên im lặng đi.
- Xem trí nhớ của ta cũng thật là, đúng, đúng, ăn cơm không được nói chuyện.
Vú Ngô vốn dĩ muốn tìm đề tài để phá vỡ không khí trầm lắng giữa Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi, nhưng Bạch Tinh Đình đã nhắc thế thì bà cũng đành không nói thêm câu nào nữa.
Diệp Lăng Phi mau chóng ăn xong bữa cơm, sau khi thu dọn chén đũa đem vào bếp hắn liền phi thẳng lên lầu. Mấy phút sau lại thấy hắn xuống lầu với bộ đồ thường trên người cùng đôi giày ba-ta dưới chân.
- Anh định ra ngoài?
Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi ăn mặc như thế lại nhầm tưởng rằng hắn muốn ra ngoài. Cô đặt chén đũa xuống bàn, mím môi lại không để cho canh dính trên môi dù chỉ là một chút ít. Bạch Tình Đình lấy tay đẩy cái ghế ra phía sau, đứng dậy đến trước mặt Diệp Lăng Phi mang theo ánh mắt oán trách, nhẹ nhàng hỏi:
- Anh đi đâu?
- Anh ra sân kiểm tra thiết bị báo động.
Diệp Lăng Phi cầm cái đèn pin trên tay, rọi trước mặt Bạch Tình Đình nói:
- Tiện thể kiểm tra luôn có cái đèn nào không sáng không, nghe nói dạo này thường xảy ra rất nhiều vụ trộm cắp, mình phải đề phòng cẩn thận hơn.
Nghe Diệp Lăng Phi bảo thế, Bạch Tinh Đình mới ngỡ ra là hắn muốn ra sân. Bạch Tinh Đình vừa kịp nói xong câu em đi cùng anh liền vội vàng chạy lên lầu thay quần áo. Diệp Lăng Phi đành phải ngồi xuống ghế sa-fa trong phòng khách chờ cô, nắm chặt cái đèn pin trong tay, đôi mắt cứ hướng về phía bậc cầu thang. Bạch Tình Đình rất nhanh khoát chiếc áo khoát đi xuống lầu. Cô mang đôi giày da màu hồng, không có tất, cô chỉ mang đôi giày da trần trụi chạy xuống lầu.
Hai người đi ra khỏi biệt thự. Bật sáng tất cả các đèn trong sân khiến cho sân tỏa sáng như ban ngày. Bây giờ vẫn chưa thật sự bước vào mùa đông, nhưng nhiệt độ ngoài trời rất thấp, theo dự báo của đài khí tượng Vọng Hải, nhiệt độ vào ban đêm khoảng -4ºC. Rét buốt đến độ đóng băng luôn.
Bạch Tình Đình quấn chặt áo khoát, dựa vào người Diệp Lăng Phi, gió lạnh thổi làm cho mũi cô đỏ hồng lên. Diệp Lăng Phi thấy mà thương, vỗ vai cô bảo:
- Bà xã à, em vào trước đi, lát nữa anh sẽ vào ngay.
Bạch Tình Đình lắc đầu bảo:
- Em không vào đâu, vừa ăn cơm xong, em muốn đi dạo bộ.
Diệp Lăng Phi cười:
- Trời lạnh cóng, em lại mặc ít như vậy mà còn đòi đi ra dạo bộ, thật chẳng nghe lời gì hết.
Tuy là nói như vậy nhưng hắn vẫn không ép cô đi vào. Họ đi qua bể bơi, nước trong bể đã phát ra ánh sáng, nếu không đã sớm đóng băng rồi. Hai người đi thẳng đến trước thiết bị báo động. Diệp Lăng Phi kiểm tra thiết bị báo động một cách tỉ mỉ. Trong sân ngoài việc lắp đặt thiết bị báo động ra, còn lắp đặt camera, Diệp Lăng Phi đều lần lượt kiểm tra từng cái một, rất tỉ mỉ.
Bạch Tình Đình vẫn không hỏi hắn vì sao đột nhiên hắn lại trở nên cẩn thận đến thế. Cô chỉ theo hắn ra sân đi dạo lòng vòng. Lúc hai người trở vào biệt thự, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình đã bị cóng đến đỏ ửng cả lên. Tay của Diệp Lăng Phi cũng lạnh buốt. Vừa trở vào khu biệt thự ấm cúng, cả hai cùng cảm nhận được sự nóng hôi hổi.
- Bà xã à, em nên ngủ sớm đi.
- Cục trưởng, con trai bí thư Từ đã bị thủ tiêu rồi.
- Cái gì?
Triệu Thiên Tiếu giật mình, nhưng mau chóng nhận thức được âm thanh mình vừa thốt ra hơi to, vội hạ giọng hỏi:
- Sự việc xảy ra khi nào?
- Vừa mới, bên tiểu Triệu đã chạy đến hiện trường rồi. Nghe nói ở hiện trường còn có một phụ nữ lạ, không phải là vợ của Từ Triệu.
Triệu Thiên Tiếu đã rõ, người phụ nữ lạ đó nhất định là tình nhân của Từ Triệu. Việc này quả không dễ gì tuyên bố được, chả trách thị trưởng Điền lại cẩn thận như vậy, gọi bí thư Từ ra ngoài nói chuyện. Triệu Thiên Tiếu cảm giác như đầu mình phình to ra, việc này chưa xong việc khác lại đến. Con trai của bí thư Từ đã bị người ta giết chết rồi, đây quả là chuyện không nhỏ, trưởng cục cảnh sát thành phố Vọng Hải khó tránh điều dữ.
Chỉ qua một lát đã thấy Điền Vi Dân quay vào một mình. Ông trở lại chỗ ngồi, nói với các quan chức chính phủ đang có mặt:
- Gia đình bí thư Từ có tí việc, không thể tiếp tục tham gia cuộc họp. Bí thư Từ cho rằng sự việc lần này có liên quan đến sự phát triển sau này của thành phố Vọng Hải, nhất định phải ngăn chặn sự phát sinh xung đột khủng bố với quy mô lớn. Mà còn phải trừng phạt nghiêm khắc những phần tử khủng bố phá hoại thành phố Vọng Hải này, vì thế bí thư Từ cho rằng chúng ta mau chóng tìm ra biện pháp, càng nhanh càng tốt. Và chính bản thân tôi cũng đã thống nhất cách nghĩ của bí thư Từ, tôi yêu cầu cho đơn vị chính phủ các cấp lập tức phối hợp cùng công tác kiểm soát của toàn thành phố. Đồng thời để tránh những tin nhảm không đáng có, chúng ta nên thông báo việc này cho toàn dân thành phố, phát động đến nhân dân toàn thành phố. Dọn dẹp sạch những phần tử khủng bố này ra khỏi thành phố Vọng Hải. Cục trưởng Triệu, tôi sẽ bảo cảnh sát Vũ phối hợp với ông cùng hành động. Ông lập tức trở về bố trí nhiệm vụ. Tôi yêu cầu phải nhanh chóng hành động, hành động sớm một phút sẽ giảm bớt một phần nguy hiểm.
- Vâng!
Triệu Thiên Tiêu dõng dạt đáp.
- Thị trưởng Điền, chúng ta làm như vậy có khi nào sẽ khiến cho toàn thành phố hoang mang không, tôi cho rằng đây chỉ là việc bé xé ra to mà thôi, chẳng qua là một vụ án hình sự, không nhất thiết phải tạo nên cuộc công kích khủng bố lớn như vậy.
Phó chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc Hứa Lạc Sơn đưa ra những ý kiến bất đồng, ông luôn cho rằng biện pháp này chỉ là bé xé ra to, Hứa Lạc Sơn và Từ Hàn Vệ cùng một hội, lúc nãy cũng chính là do sự phản đối của hai người này mới làm cho hội nghị trì trệ không thể nào tiến hành tiếp được, vì thế mà không thể đưa ra biện pháp cuối cùng.
Điền Vi Dân liếc nhìn Hứa Lạc Sơn một cái, cười nhạt bảo:
- Tôi nghĩ việc này ông có thể trao đổi với bí thư Từ.
- Không cần thiết, lúc nãy ông Từ đã không đồng ý. Cách nghĩ vừa rồi mà ông bảo là của ông Từ, tôi cho rằng đó chỉ là cách nghĩ của cá nhân ông mà thôi.
Hứa Lạc Sơn cũng không khách khí phản kích lại.
Điền Vi Dân cười nhạt:
- Chủ nhiệm Hứa, tôi nghĩ bây giờ bí thư Từ nhất định sẽ đồng ý.
- Tại sao?
Hứa Lạc Sơn truy hỏi.
- Chính lúc nãy, con trai của bí thư Từ đã bị phần tử khủng bố ám sát.
Điền Vi Dân lạnh nhạt nói.
- Nếu không phải các ông kéo dài thời gian, đưa ra quyết định sớm hơn một chút, phát ra cảnh cáo cho toàn thành phố, thì có lẽ con trai của bí thư Từ sẽ không chết, bây giờ anh còn gì để nói nữa không?
Hứa Lạc Sơn nghe xong câu nói của Điền Vi Dân, giống như trái cà dầm sương, ỉu xìu, cụp đầu xuống, một câu cũng không thốt ra được lời.