Đô Thị Tàng Kiều
Chương 375 : Đi khỏi Tập Đoàn Tân Á
Ngày đăng: 10:53 18/04/20
Từ Oánh cười gật đầu, ra ý trong phòng chẳng còn ai khác. Đường Hiểu Uyển sợ Từ Oánh hiểu nhầm, cô giải thích:
- Mọi người đều muốn biết tình hình sức khỏe của giám đốc Diệp, nên bảo tôi qua xem thế nào rồi đi thôi.
Từ Oánh:
- Hiểu Uyển, cô làm sao thế, hay là cô còn có mưu đồ gì khác, chẳng phải cô chỉ muốn xem thử Giám đốc Diệp thế nào thôi sao, sao còn không đi mau.
Nói rồi cô đẩy Hiểu Uyển vào, rồi đóng cánh cửa lại.Hiểu Uyển đứng ở cửa nhìn quanh phòng nhưng không thấy Diệp Lăng Phi, cô đi về phía căn phòng xếp bên trong. Quả nhiên, Lăng Phi đang nằm trên giường, giữa eo đè gối lên.
Hiểu Uyển đi vào, đứng bên cạnh giường nói:
- Anh Diệp, anh không sao chứ.
Cô thấy khuôn mặt Diệp Lăng Phi nhợt nhạt, đau lòng nói:
- Có cần em gọi điện đưa anh đi bệnh viện.
- Hây, tại sao ai cũng nói đưa anh đi bệnh viên vậy, chẳng lẽ anh giống người phải đưa đi bệnh viện lắm sao?
Anh lấy tay đập đập bên phía mình, nói với Đường Hiểu Uyển:
- Hiểu Uyển, qua đây.
- Lúc vừa vào em nói với Từ Oánh chỉ vào một lát rồi ra, em chỉ muốn xem anh thế nào, em còn phải về nói cho mọi người biết, mọi người đều rất lo cho anh.
Lúc nói, cô đều nhìn ra phía cánh cửa văn phòng, sợ có người đi vào. Lăng Phi không nhịn được cười, chỉ là cười có chút miễn cường. Anh giơ tay kéo cô vào lòng, nói:
- Hiểu Uyển, nếu em đi rồi, anh sẽ đau lắm, em ở đây, anh sẽ không đau nữa, nào, ngồi xuống đây.
Vốn cô định đến để chăm sóc cho anh, nhưng sợ như vậy sẽ bị mọi người nói, cô thấy hơi ngại. Nhưng khi nghe anh nói chỉ cần có cô bên cạnh thì sẽ không thấy đau nữa, tiểu nha đầu ngốc nghếch, còn tin lời của anh, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lăng Phi.
Từ người cô toát ra mùi thơm, Diệp Lăng Phi không kiềm chế được sờ vào đùi cô, Hiểu Uyển đỏ mặt lên, nhẹ nhàng nói:
- Anh Diệp, đừng quậy nữa, hãy nghi ngơi đi.
- Hiểu Uyển, kể chuyện cười cho anh nghe.
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh đang dời sự chú ý, em kể một câu chuyện cười, anh cười sẽ không thấy đau nữa.
- Nhưng mà... nhưng mà em không biết!
Cô thấy lo lắng, lo lắng đến sắp khóc rồi.
*****
- Được, tổng giám đốc, tôi đi làm ngay!
Trịnh Khả Nhạc nói.
Khi Trịnh Khả Nhạc vừa xoay người đi, định đưa nội dung cuộc họp cho Diệp Lăng Phi trước. Sau đó, truyền đạt lời của Tổng giám đốc cho những bộ phận liên quan. Phòng làm việc của Trương Khiếu Thiên bị mở ra, Tiền Thường Nam cũng không thèm gõ cửa.
Khả Nhạc không thích Tiền Thường Nam. Luôn cảm thấy người này luôn có nhiều dã tâm. Cô đi về phía cánh cửa, vừa đến cửa, chuấn bị đóng cửa ở phòng tổng giám đốc lại, đột nhiên nghe thấy Tiền Thường Nam nói:
- Tổng giám đốc, ông nhất định phải thay giám đốc phòng tổ chức Diệp Lăng Phi, hắn ta quá đáng quá rồi.
Khả Nhạc nghe thấy câu này, cười nhạt, nhưng cô vẫn chưa đóng cửa phòng lại vội, đang xem có nên nói điều mình nghe thấy vừa rồi cho Diệp Lăng Phi.
Tiền Thường Nam ngồi xuống trước mặt tổng giám đốc, Lộ Tuyết thấy Thường Nam tìm cha mình cô cũng định đi ra. Nhưng nghe thấy Thường Nam nhắc đến việc phải thay giám đốc Diệp Lăng Phi, Lộ Tuyết xua tan ý nghĩ của mình. Cô ngồi trên ghế sofa, không nhúc nhích để lắng nghe cuối cùng là việc gì.
Trương Khiếu Thiên nghe nói nhất định phải thay Diệp Lăng Phi, ông ngồi dựa ra sau, dựa vào ghế, cười:
- Anh bị làm sao thế, sao có thế nói tôi phải thay giám đốc của phòng tổ chức, tôi nghe nói anh Diệp làm việc rất có năng lực.
- Tổng giám đốc, đây là anh nghe ai nói, đúng là hồ đồ.
Tiền Thường Nam xem ra rất tức giận nói:
- Giám đốc Diệp này thật là không biết sợ ai cả, Tổng giám đốc Trương, anh thật không ngờ tới anh ta đã làm những gì?
- Đã làm gì?
Trương Khiếu Thiên cười hỏi.
- Anh ta lại dám đánh Giám đốc Chu ở phòng tổng hợp, lại còn mắng mỏ trước mặt tôi, nói rằng trong tập đoàn không ai dám đuổi anh ta, ngay cả anh, tổng giám đốc cũng không thể đuổi anh ta được. Anh nói giám đốc Diệp có quá đáng lắm không, những nhân viên ấy trong tập đoàn chúng ta đều không tôn trọng quy định đều đã bị phòng tổng hợp nắm thóp rồi, những người này còn nói tại sao giám đốc Diệp có thể tùy tiện vi phạm quy định, mà bọn họ lại không thể. Anh xem, đây đều là do Lăng Phi không tốt, càng đáng giận là anh ta coi tập đoàn như là khách sạn của mình vậy, thích đến thì đến, việc này sớm muộn sẽ xảy ra, tổng giám đốc Trương nếu như anh không đuổi Giám đốc Diệp, e rằng tập đoàn này sẽ loạn mất.
Tiền Thường Nam tức giận nói, anh ta trước mặt Trương Khiếu Thiên thêm dầu thêm mỡ, sau đó, nhìn Trương Khiếu Thiên, cười đắc chí:
- Hà, tôi xem anh lần này sẽ sao đây, nếu như mặc kệ, tôi sẽ giao việc này cho hội đồng quản trị, tôi không tin anh có thể bảo vệ được Diệp Lăng Phi.
Trương Lộ Tuyết lúc trước chưa biết gì về Diệp Lăng Phi, cô thấy thái độ Tiền Thường Nam lúc này, thì chủ quan cho rằng Lăng Phi vốn dĩ không nên ở trong tập đoàn. Lại thêm với mâu thuẫn lúc nãy, cô càng cho rằng phẩm chất của anh không ra gì. Cô gái này rất dễ bị che mắt, cô nói vào:
- Ba, nhân viên như vậy thì không nên giữ lại trong tập đoàn chúng ta.
- Lộ Tuyết, ta đang nói chuyện với phó tổng Tiền, con đi ra ngoài đi dạo một chút, tiện thể tìm hiểu thêm về tập đoàn.
Ông không muốn con gái mình tham gia vào, ra hiệu cho cô ra ngoài. Bây giờ ông cũng cho rằng Lăng Phi có chút quá đáng, tuy rằng Diệp Lăng Phi là do trưởng bối của ông giới thiệu vào công ty, mà bản thân ông cũng xem như tấm bia đỡ đạn cho mình. Nhưng bây giờ xem ra, nếu mình muốn bảo vệ cho Diệp Lăng Phi cũng không bảo vệ được, quy cho cùng đây không phải là việc mình ông có thể quyết định.
Trương Khiếu Thiên đứng dậy đi đến trước cửa sổ, quay lưng về phía Tiền Thường Nam, trầm tư một hồi lâu. Tiền Thường Nam nhìn thấy Trương Khiếu Thiên như vậy, thì biết ông đã hết cách rồi, bây giờ Trương Khiếu Thiên ắt hẳn đang nghĩ phải giải quyết vấn đề Diệp Lăng Phi như thế nào. Tiền Thường Nam đắc ý trong lòng, nghĩ:
Diệp Lăng Phi, tôi xem thử lần này ai có thể bảo vệ cậu, tôi muốn cậu biến khỏi tập đoàn Tân Á này.