Đô Thị Tàng Kiều
Chương 377 : Tôi đang không chế tập đoàn Tân Á
Ngày đăng: 10:53 18/04/20
Diệp Lăng Phi lẽ nào lại không hiểu ý định của Trương Khiếu Thiên, nhưng hắn ta vẫn cố tình nói vậy, hắn giả vờ ngốc nghếch, coi như không hiểu cái thâm ý trong lời nói của Trương Khiếu Thiên. Trương Khiếu Thiên dở khóc, dở cười, tưởng rằng mình nói vậy đã đủ rõ ràng rồi mà Diệp Lăng Phi vẫn khăng khăng muốn ở lại Tân Á.
Thực ra cùng vì nể tình riêng giữa Diệp Lăng Phi nên Trương Khiếu Thiên mới không thẳng thừng rõ ràng với Diệp Lăng Phi, nhưna giờ nhìn bộ mặt giả ngây, giả ngốc của Diệp Lăng Phi, ông ta đành nói:
- Tiểu Diệp, tôi hỏi cậu chuyện này.
- Tổng giám đốc Trương, có việc ai ông cứ nói.
Diệp Lăng Phi đáp.
- Phó tổng giám đốc Tiền vừa có tìm tôi nói chuyện, ông ta vừa kể cho tôi nghe tất cả những việc cậu đã làm trong thời gian tôi ở bên Mỹ. Chuyện cậu đi muộn, về sớm không ai nói, coi như chuyện nhỏ, nhưng chuyện cậu đánh người trước mặt bàn dân thiên hạ, quả thật đã ảnh hưởng không tốt đến uy tín của tập đoàn. Tôi biết những lời phó tổng Tiền nói có phần hơi quá nhưng dù thế nào đi chăng nữa ông ta cũng là phó tổng của Tân Á. Cậu đắc tội với ông ấy, tôi cũng chẳng có cách nào giúp cậu.
Trương Khiếu Thiên nói tiếp:
- Ban đầu tôi cũng rất muốn cất nhắc, nâng đỡ cậu, nhưng tình hình hiện nay, xem ra tôi không thể giữ cậu được nữa rồi. Tập đoàn Tân Á là tập đoàn cổ phần, tôi tiếng là tổng giám đốc hội đồng quản trị, nhưng không thể nói gì mọi người cũng nghe, làm gì người khác cũng ủng hộ, việc gì cũng phải có sự đồng thuận của các cổ đông mới được. Tiểu Diệp, cũng vì mối quan hệ giữa tôi và cậu mà tôi đã không công khai chuyện này ra ngoài, thôi thì cậu hãy chủ động từ chức, về đầu quân cho tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, cậu nghĩ xem như thế liệu có được không?
- Tổng giám đốc Trương, tôi hiểu rồi.
Diệp Lăng Phi tay cầm cốc trà, bình tĩnh uống một ngụm rồi cười phá lên. Trương Khiếu Thiên thấy Diệp Lăng Phi cười như vậy thì lạnh cả người, ông ta thực sự không hiểu rốt cuộc tên tiểu tử này đang nghĩ gì mà bỗng nhiên phá lên cười sảng khoái như vậy trước mặt mình.
- Tổng giám đốc Trương, kì thực, ban đầu tôi đến Tân Á làm không phải vì tiền.
Diệp Lăng Phi thôi không cười nữa, nghiêm túc nói:
- Mà tôi đến là để tìm việc.
Nghe Diệp Lăng Phi nói vậy Trương Khiếu Thiên lại càng thêm mơ hồ, ông ta nghĩ bụng, làm việc mà cũng không phải để kiếm tiền sao?
- Thế không cần tiền thì cậu tìm việc để làm gì?
Trương Khiếu Thiên hỏi.
- Biết nói như thế nào bây giờ nhỉ, tôi là kẻ rất kì quái, thích làm công việc giết thời gian. Mà tôi với thủ trưởng ông không chỉ là quen biết, còn hơn cả bằng hữu, nên ông ấy đã giới thiệu tôi đến tập đoàn Tân Á.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đứng dậy, đi về hướng cửa sổ, mở cửa ra cho ánh nắng rực rỡ tràn ngập khắp căn phòng. Rồi hắn quay người lại nói với Trương Khiếu Thiên:
- Tôi vốn không muốn quan tâm đến chuyện nội bộ của Tân Á. Tân Á là tập đoàn lớn là thế, vậy mà hiện nay đang nuôi rất nhiều kẻ nhàn rỗi, những kẻ rỗi hơi, nhàn rỗi này đều rất thích lên mặt dạy đời người khác, thật chẳng thuận mắt tí nào. Nhưng, tôi biết tổng giám đốc Trương là người đứng đầu tập đoàn, nhất định có những phiền nào khó lòng giãi bày.
- Nãy giờ anh phải giải thích với N người rồi đấy, giờ mồm miệng khô rang rồi đây này.
- Anh Diệp, em muốn biết tin đó có phải là thật hay không?
Đường Hiểu Uyển để ý thấy hành lang không bóng người bèn đi sát bên cạnh Diệp Lăng Phi.
- Anh Diệp, anh mà rời khỏi Tân Á, thì em cũng sẽ từ chức.
Diệp Lăng Phi cũng thuận đà vỗ vào mông của Hiểu Uyển, cười nói:
- Ngốc ạ, ai nói anh sẽ đi? Từ giờ trở đi, anh không những không đi mà sẽ chơi thật vui vẻ. Còn em, còn phải xem thái độ đã, nếu biểu hiện tốt, anh sẽ cho em làm trợ lý riêng cho anh.
Đường Hiểu Uyển bỗng dưng giương đôi mắt ngây thơ nhìn Diệp Lăng Phi, đặt bàn tay nõn nà lên trán Diệp Lăng Phi, nũng nịu nói:
- Không nóng nha?
Diệp Lăng Phi trưa nay không ăn cơm ở Tân Á, vì hắn chắc chắn giờ mà ăn ở trong công ty thế nào cũng bị một đám người trong công ty vây lấy hỏi han xem có thật là mình bị đuổi ra khỏi công ty hay không? Mà Diệp Lăng Phi cố ý không muốn giải thích rõ cho tất cả mọi người trong tập đoàn, cứ đế bọn Tiền Thường Nam đắc ý trước đã, trò hay còn ở phía trước, thật thật, giả giả, thú vị biết bao.
Diệp Lăng Phi biết khó xử lý nhất vẫn là Trương Khiếu Thiên, Trương Khiếu Thiên giờ chắc vẫn chưa chấp nhận được hiện thực trước mắt, ông ta vất vả xây dựng lên Tân Á, giờ lại bị rơi vào tay kẻ khác. Diệp Lăng Phi muốn để chút thời gian cho ông ta đi kiểm chứng lời hắn nói, đồng thời cũng là để ông ta chấp nhận được hiện thực này.
Diệp Lăng Phi tự dưng muốn cùng Bạch Tình Đình đi ăn cơm trưa, liền sợi điện cho cô, nhưng Bạch Tình Đình bận tới mức không thể tiếp Diệp Lăng Phi, chi trả lời qua loa:
- Em bận lắm, trưa nay cũng không ăn cơm đâu.
Diệp Lăng Phi nghĩ, không thể để vợ mình đói được, rồi hắn lại xót xa cho thân thể cành vàng lá ngọc của Bạch Tình Đình, nên lại gọi điện bảo Bạch Tình Đình đứng đợi mình ở bách hóa Việt Dương, đợi hắn ta mang đồ ăn trưa đến.
- Tùy anh, em đang rất bận.
Bạch Tình Đình lại ngắt điện thoại
Nghe tiếng tút tút từ điện thoại, Diệp Lăng Phi chỉ biết cười, nghĩ bụng:
- Xem ra vợ mình không thể không có sự nghiệp, nếu cô ấy mà không đi làm cũng chẳng mong cô ấy nấu cơm cho mình ăn, có khi lại chờ mình mang cơm về cho ấy chứ, haha.
Diệp Lăng Phi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ trên ra khỏi đầu, hắn thừa biết tài nghệ nấu nướng của Bạch Tình Đình. Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Lăng Phi thấy vẫn nên để vợ mình đi làm.