Đô Thị Tàng Kiều
Chương 379 : Bách hóa An Thịnh lần này thua chắc rồi
Ngày đăng: 10:53 18/04/20
Diệp Phong đang ngồi thoải mái trên ghế sofa trong phòng làm việc của Lâm Tuyết, nghiêng chân, thích thú nhìn Lâm Tuyết giáo huấn Triệu Trường Đào. Diệp Phong hôm nay đặc ý đến bách hóa An Thịnh cũng không nằm ngoài dự đoán của Lâm Tuyết.
Hôm qua khi nhận được sự chấp thuận của Từ Hàn Vệ, thì hôm nay Lâm Tuyết đã gọi cho Diêp Phong, nói đã chấp nhận điều kiện mà Diêp Phong đưa ra.
Diệp Phong và Lâm Tuyết nói chuyện trong phòng không lâu thì Lâm Tuyêt nhận được giấy báo của tòa án thông báo bách hóa Việt Dương khởi kiện họ. Lâm Tuyêt không kiêng nể Diệp Phong cũng đang ở trong phòng, quở trách Triệu Trường Đào làm việc không kín kẽ, để xảy ra kẽ hở lớn như vậy khiến Bạch Tình Đình nắm được đằng chuôi.
Triệu Trường Đào cúi ngằm mặt, không dám nói một câu nào.
- Giờ sự tình đã đến nước này, anh tự đi mà giải quyết, anh gây phiền phức cho tôi như thế là đủ rồi, đừng làm ảnh hưởng đến bách hóa An Thịnh nữa.
Lâm Tuyết tức giận nói:
- Giờ anh tự đi mà giải quyết.
- Giám đốc Lâm, tôi sẽ giải quyết, giám đốc yên tâm, tôi sẽ tìm người xử lý mấy tên đó, làm chúng nó ngậm miệng lại, đến lúc đó thì Việt Dương đào đâu được chứng cớ trách tội chúng ta.
Triệu Trường Đào bị trách tội hồi lâu, giờ mới dám mở miệng.
- Chỉ sợ lại làm vậy chỉ đúng ý bọn họ hơn mà thôi.
Diệp Phong này giờ ngồi yên quan sát, giờ mới lên tiếng.
- Họ không lo không có chứng cớ đâu. Họ rất vui lòng nhìn các vị làm ầm ỹ mọi chuyện lên.
Diệp Phong dập thuốc, đổi tư thế, cười nói:
- Việt Dương e rằng lần này không cần bồi thường, mà chỉ cần đâm đơn kiện bách hóa của các vị thôi, vụ kiện này bất luận thắng hay thua, họ vẫn làm rùm beng lên. Mấy năm không gặp, không ngờ Bạch Tình Đình càng ngày càng lợi hại, lại còn có thể áp dụng được cả thủ đoạn này. Trong vụ kiện này, An Thịnh dù thắng hay thua thì cũng đều là kẻ thua cuộc. Giám đốc Lâm, chúng ta là đối tác của nhau, hơn nữa lại là ban bè tốt, tôi khuyên chị một câu, hãy kí hiệp ước hòa giải với Bạch Tình Đình đi.
Triệu Trường Đào vốn chẳng ưa ai Diệp Phong, giờ lại nghe Diệp Phong nói phải kí hiệp ước hòa giải với Việt Dương, đây chẳng phải cúi đầu trước Việt Dương sao? Triệu Trường Đào lạnh nhạt nhìn Diệp Phong, chẳng chút hòa hảo nói:
- Bách hóa An Thịnh chúng tôi sẽ không làm những chuyện mất mặt như vậy!
- Haha, coi như tôi nhiều chuyện vậy, vậy tôi sẽ không nói nữa.
Diệp Phong nhắm mắt, mặt vẫn cười nói, dường như không nhận thấy thái độ thù địch của Triệu Trường Đào.
Nhưng Lâm Tuyết lại không nghĩ như vậy, cô ta nghĩ, lời Diệp Phong nói không phải không có lý. Bách hóa An Thịnh trong vụ kiện lần này, cho dù kết quả như thế nào, đều gây sự chú ý tới giới truyền thông, như vậy không cần nói cũng biết, đối với Việt Dương mà nói sẽ là một cơ hội lớn, nhưng ngược lại lại gây ảnh hưởng không tốt đến An Thịnh.
- Trường Đào, anh ra ngoài đi, vụ việc lần này, tôi sẽ giải quyết, từ giờ anh hãy lo quản lý An Thịnh cho tốt đi.
Lý Khả Hân nói đến đây, bỗng cúi đầu khuấy cốc cafe trước mặt không nói tiếp nữa, không hiểu trong lòng đang nghĩ gì.
- Haha, anh và Tần Dao chẳng có gì cả, chỉ là quen biết nhau thôi.
Diệp Lăng Phi giống như đang giải thích, nói tiếp:
- Cô gái này rất đáng thương, nếu có cơ hội, nên giúp đỡ cô ta một chút.
Lý Khả Hân gật đầu nói:
- Em biết nên làm gì.
Rồi hai người bỗng dưng đều trở nên trầm mặc. Diệp Lăng Phi thì như chỉ đang khuấy cafe, trong lòng thì hơi hỗn loạn, hắn không biết nên nói gì. Chuyện của Lưu Hải đã qua lâu rồi, theo lý mà nói thì theo thời gian mọi thứ cũng nên dần giải tỏa nhưng không biết tại sao, khi đối diện với Lý Khả Hân, thì hắn cũng chẳng có cải thiện đáng kể nào với cô. Điều này làm hắn nhận thức được rằng thực sự vấn đề không nằm ở việc Lưu Hải gây ra khoảng cách giữa cô và hắn mà còn có nguyên nhân khác.
Nhưng lúc này đây, hắn cũng không tài nào nghĩ ra nguyên nhân khác đó rốt cuộc là nguyên nhân gì? Còn Lý Khả Hân vẫn một mực cho rằng Diệp Lăng Phi vì chuyện của Lưu Hải mà vẫn luôn tự trách mình. Mặc dù rất muốn gần gũi, thân mật hơn với Diệp Lăng Phi, nhưng lại không biết làm cách nào phá bỏ rào cản giữa hai người. Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo, phá vỡ không gian trầm lắng giữa hai người. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại lên nhìn, không ngờ lại là bố vợ mình sợi đến.
Hắn nhanh chóng nhận điện thoại, trước mặt Lý Khả Hân nói:
- Có việc gì không bố?
Lý Khả Hân nghe Diệp Lăng Phi nói câu này, cảm thấy mình ngồi đây có phần vô duyên, liền uống một ngụm cafe, sau đó đứng lên, rời khỏi bàn của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại, nhìn Lý Khả Hân rời đi, trong lòng bất giác thở dài. Hắn phát hiện mâu thuẫn vô thức thực sự giữa hắn và Lý Khả Hân là do cô gái này cá tính quá mạnh mẽ. Diệp Lăng Phi rất lo lắng về điều này, hắn sợ bỗng nhiên sự xuất hiện của Lý Khả Hân sẽ làm cho cuộc sống không dễ gì có được của mình bị phá vỡ.
- Tiểu Diệp, ban này Khiếu Thiên vừa gọi điện cho bố, hỏi chuyện của con đấy.
Bạch Cảnh Sùng cười nói.
- Sao ta lại có cảm giác Khiếu Thiên cảm thấy con có rất nhiều tiền nhỉ?
Nghe Bạch Cảnh Sùng nói Trương Khiếu Thiên hỏi Bạch Cảnh Sùng về thân phận của mình nhưng hắn chẳng chút ngạc nhiên, chắc chắn điều mà Trương Khiếu Thiên muốn biết nhất hiện nay là rốt cuộc hắn là ai mà có thể có nhiều tiền như vậy để mua cổ phần của tập đoàn Tân Á.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bố à, thế bố nói thế nào đấy?
- Ta không nói cho Trương Khiếu Thiên biết con mua được cả cổ phiếu của Thế Kỉ Quốc Tế, mà ta cũng không thể nói, ta không muốn Khiếu Thiên nghĩ ta muốn lợi dụng con. Ta gọi điện đến cũng chỉ để nhắc con đừng quên 6h tối nay hai gia đình chúng ta sẽ cùng ăn cơm tại khách sạn Quốc Tế. Tiểu Diệp, đừng đến muộn đấy.