Đô Thị Tàng Kiều
Chương 381 : Tôi vốn sống ở địa ngục
Ngày đăng: 10:53 18/04/20
Thái Hạo bước vào quán café, nhìn thấy bao nhiêu là khách khứa đang ngồi trong quán, gần như là không còn chỗ trống nào. Hắn đứng ở trước cửa, mắt đảo quanh khắp quán tìm một chỗ để ngồi.
Đường Hiểu Uyển đang bưng ra hai ly café đến cho một đôi tình nhân, thì nhìn thấy Thái Hạo đang đứng ngoài cửa ngó đông ngó tây. Cô ngẩn người ra một lúc, trong lòng nghĩ thầm: "Sao lại trùng hợp như vậy, anh ta cũng đến đây sao? ". Đường Hiểu Uyển ngây thơ nhưng không ngốc, chiếc miệng nhỏ xinh của cô khẽ nhếch lên, cô nghĩ bụng: " Nhưng mình lại không tin những việc trùng hợp như vậy, nhất định tên này đã theo mình tới đây." Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng mang hai ly cafe đến bàn hai cô cậu học sinh kia rồi bước đến trước mặt hắn, vừa cười vừa nói:
- Phó giám đốc Thái, sao anh lại đến đây?
Thái Hạo giương bộ mặt kinh ngạc, nói:
- Hiểu Uyển sao cô cũng tới đây?
Mắt hắn quét một lượt quanh người cô thì thấy cô đang mặc chiếc áo jacket màu xanh, bộ ngực vô cùng đầy dặn nổi lên sau lớp áo, trông vô cùng bắt mắt.
- Tôi làm thêm ở đây.
Dù trong lòng cảm thấy rất khinh bỉ hắn, nhưng cô vẫn ngọt ngào nói:
- Giám đốc Thái, không phải anh đang tìm chỗ ngồi sao?
Vừa nói, cô vừa dẫn Thái Hạo đến chỗ gần góc tường. Đợi hắn ngồi cô mới hỏi tiếp:
- Giám đốc Thái, anh muốn uống cafe gì ạ?
Thái Hạo chẳng ngờ mọi việc lại thuận lợi đến vậy, hắn như đang mở cở trong bụng, xem ra vận may của hắn hôm nay không tồi chút nào, thường ngày cái cô Đường Hiểu Uyển này chẳng buồn ngó ngàng gì đến mình, thế mà tối nay lại rất chi là nhiệt tình. Hắn vui vẻ nói:
- Hiểu Uyển cô giúp tôi gọi đồ uống đi. Có loại cafe nào đặc biệt thì giới thiệu để tôi thưởng thức. À, có đồ điểm tâm ko? Ngay bây giờ tôi cũng muốn dùng cả điểm tâm nữa.
- Giám đốc Thái có muốn dùng cơm không? Tôi giới thiệu cho anh món cơm trộn ở đây, không đắt chút nào chi có 55 đồng thôi. À, đến tiệm cafe của tôi rồi thì cũng không nên bỏ qua cafe lam, hàng độc đấy, chỉ có Mộng Viên mới pha chế được thôi.
- Được, nghe Hiểu Uyển vậy.
Trong bụng lờ mờ nghĩ món cơm trộn kia cùng chả rẻ gì, nhưng hắn không thế tự làm mình mất điểm trước mặt cô nàng mình đang muốn theo đuổi, không thể để cô ta nghĩ mình kiệt sỉ nên vội chấp thuận lời đề nghị của Hiểu Uyển.
- Được, giám đốc Thái, anh đợi một lát, tôi sẽ mang đến ngay.
Đường Hiểu Uyển nhìn hắn cười ngọt ngào rồi quay người trở lại bàn phục vụ, để lại một kẻ đang sung sướng mãn nguyện mải miết nhìn theo bóng lưng cô ở phía sau.
Hiểu Uyển đi đến bàn phục vụ, nhỏ giọng thì thào với Lý Khả Hân:
- Chị Khả Hân à, hôm nay em bắt được một con bò lạc.
Lý Khả Hân gõ vào đầu Đường Hiểu Uyển, nói:
- Hiểu Uyển ăn nói linh tinh, ai là bò lạc?
- Chị à, chẳng nhẽ chị không biết tên phó giám đốc phòng tổ chức Thái Hạo của bọn em?
Lý Khả Hân và Thái Hạo chưa lần nào tiếp xúc trực tiếp với nhau nên cô không biết hắn. Nghe Đường Hiểu Uyển nói là phó giám đốc phòng tổ chức, Lý Khả Hân liền nhìn theo hướng tay chỉ của Hiểu Uyển thì quả nhiên nhìn thấy Thái Hạo đang ngồi ở đó. Dù cảm thấy hắn rất quen nhưng cô lại không có chút ấn tượng rõ nét nào về hắn. Lý Khả Hân ở bộ phận thị trường của Tân Á, nhưng chưa từng qua phòng tổ chức, nên nếu có gặp Thái Hạo ở đó, cô cũng chẳng biết hắn là ai.
Bạch Tình Đình hôm nay trang điểm rất kĩ lưỡng, sau khi nhận được điện thoại của bố mình nói tối nay sẽ cùng cả gia đình Trương Khiếu Thiên ăn cơm, Bạch Tình Đình trong đầu tràn đầy dự tính. Cô biết Trương Lộ Tuyết đã về thành phố Vọng Hải, vừa nghĩ đến Trương Lộ Tuyết, Bạch Tình Đình lại dâng trào lòng hiếu thắng. Trong lòng Bạch Tình Đình, thua ai chứ quyết không thua Trương Lộ Tuyết. Để Trương Lộ Tuyết tối nay không thể bì kịp mình, cô mặc bộ đồ hàng Chanel nhãn hiệu Pháp đang thịnh hành nhất mùa hè năm nay, trang điểm thì cầu kì, với chỉ một mục đích duy nhất là làm cho Trương Lộ Tuyết cảm thấy mất mặt.
Cách trang điểm tối nay của Bạch Tình Đình chẳng khác nào nữ hoàng lộng lẫy, đài các, khí chất cao quý hơn người. Khi Bạch Tình Đình xuất hiện, đám đàn ông mới biết thế nào là đẳng cấp của phái đẹp, từ trước đến nay, Bạch Tình Đình cô vẫn luôn là người rất khiêm nhường, chẳng bao giờ thích gây sự chú ý, nhưng tối nay lại là một ngoại lệ, cô muốn mình trông thật cuốn hút, càng nhiều ánh mắt ngưỡng mộ của đám đàn ông dán theo càng tốt, nhất định phải làm cho Trương Lộ Tuyết bị lép vế.
Nhưng cô sai ở chỗ là lầm tưởng rằng cả Diệp Lăng Phi cũng bị mình quyến rũ nên trong lòng vô cùng đắc ý, định bụng đợi đến đêm nay khi hai người trở về nhất định sẽ mê hoặc tên này, làm cho hắn phải quỳ xuống chân mình, rồi ngoan ngoãn nghe lời.
Cô cứ tưởng tượng mãi cảnh Diệp Lăng Phi quỳ xuống dưới chân mình, sống chết đòi ôm lấy chân cô, bị cô ruồng rẫy đạp cho mấy đạp kinh hồn bạt vía nhưng vẫn ngôc nghếch cố bám trụ, một tấc cũng không rời.
- Vợ à, em đang cười gì vậy?
Diệp Lăng Phi nhìn thấy nụ cười đắc thắng trên mặt Bạch Tình Đình, không nhịn được bèn đi đến bên cô, vỗ nhẹ vai, nói:
- Đừng đứng cười ngốc nghếch ở đây nữa. Bố đã vào bên trong rồi kia kìa.
Bạch Tình Đình lúc này mới phát hiện bố mình đã vào bên trong từ lúc nào, còn mình thì vẫn đứng cười thộn mặt giữa nguyên tư thế khoác lấy tay bố như lúc mới bước vào, đã thế Diệp Lăng Phi còn đứng ngay bên cạnh, bắt ngay tại trận bộ mặt ăn dưa bở của mình, mặt lại còn hí hửng như vừa được đi xem kịch, liền đỏ mặt, trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, cô không ngờ mình giờ đây lại có những hành động mất mặt như vậy, cô nói:
- Anh cũng đứng ngây ra đó làm gì?
Nói xong, bèn nhanh chóng khoác tay Diệp Lăng Phi, tiến vào đại sảnh.
Trương Lộ Tuyết vừa trở lại chỗ ngồi, vẫn tức đến độ chẳng buồn mở miệng, nhưng trong lòng rủa thầm Diệp Lăng Phi,số lượt rủa có khi còn nhiều hơn một vị sư chẳm chỉ đọc kinh cả một ngày. Bực dọc, giận dữ, trách cứ sao mình lại đen đủi như vậy, ngày hôm nay ra đường bước chân nào mà lại gặp hắn Diệp Lăng Phi.
Vợ chồng Trương Khiếu Thiên không biết Trương Lộ Tuyết gặp phái chuyện gì, nhưng nhìn thấy con gái mình vừa trở về đã mắt mũi long sòng sọc, liền cười nói:
- Lộ Tuyết, sao vậy con?
- Không phải cái tên lưu manh Diệp...
Cô ta mới nói được một nữa thì đã thấy bố mẹ mình đứng dậy, quay đầu lại nhìn thì ra Bạch Cảnh Sùng đã đến.
- Khiếu Thiên, ngại quá, tôi đến muộn, đường tắc thật kinh khủng, thật ngại quá.
Bạch Cảnh Sùng vừa đến đã không ngớt lời xin lỗi.
Trương Khiếu Thiên cười nói:
- Cảnh Sùng, xem ông nói kìa, giữa hai chúng ta còn nói ngại này ngại nọ sao, ông làm vậy là coi chúng tôi như người ngoài rồi đấy.
Nói xong, ông liền giục Trương Lộ Tuyết vừa mới đứng dậy, nói:
- Lộ Tuyết, mau đến chào bác Bạch đi con
- Dạ, cháu chào bác.
Dù trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai vụ với Diệp Lăng Phi, nhưng cô ta vẫn cố nặn ra nụ cười, ngoan ngoãn, thân mật chào hỏi Bạch Cảnh Sùng.