Đô Thị Tàng Kiều
Chương 385 : Đòn phản công sắc bén
Ngày đăng: 10:53 18/04/20
Diệp Lăng Phi cả buổi sáng đóng cửa văn phỏng mình luyện chưởng CS. Gần đến trưa, hắn nhận được cuộc điện thoại của Trương Khiếu Thiên, trong điện thoại, Trương Khiếu Thiên bàn luận với Diệp Lăng Phi những vấn đề trọng đại của Tân Á, ông ta thao thao về việc Tân Á phát triển đến ngày hôm nay, một số sản nghiệp cần phải vứt bỏ, để tiếp nhận kết cấu những ngành nghề mới, chỉ có như vậy mới làm thay đổi một chút tầng lớp nhân viên cấp cao của tập đoàn.
- Chú Trương à, cháu thấy những việc này chú nên tự quyết. Cháu đã nói rồi, cháu không tham gia vào việc quản lý của tập đoàn, nhưng cháu sẽ luôn ủng hộ quyết định của chú.
Diệp Lãng Phi cố ý gọi Trương Khiếu Thiên bằng chú, để ông ta cảm thấy mối quan hệ giữa hai người rất sâu đậm, rồi tin tưởng vào việc hắn sẽ toàn tâm toàn ý phò tá ông ta, Diệp Lăng Phi quả thực không muốn Trương Khiếu Thiên cứ hễ có chuyện gì lại tìm đến hắn bàn bạc.
Ở đầu dây bên kia, thái độ của Trương Khiếu Thiên tỏ vẻ rất mừng rỡ, ngữ khí trong giọng nói cũng nhẹ nhàng, thân tình lên rất nhiều, thậm chí Diệp Lăng Phi còn nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của ông ta, nhất định những lời nói vừa rồi của Diệp Lăng Phi đã làm ông ta thoải mái lên rất nhiều.
- Tiểu Diệp, cảm ơn cậu.
Hắn lúc này cười nghĩ bụng: "Xem ra Trương Khiếu Thiên đã yên tâm rồi."
Buổi trưa, khi Diệp Lăng Phi cầm hộp cơm xuất hiện ở nhà ăn, thì xung quanh dậy lên tiếng thì thầm to nhỏ của vài nhân viên trong công ty. Mọi người đều biết việc Diệp Lăng Phi bị đuổi ra khỏi Tân Á, có một bộ phận không nhỏ cho rằng thật đáng đời hắn. Cũng cần phải nói rằng sự tự do, phóng túng của hắn, làm không ít kẻ nóng mắt, bình thường Diệp Lăng Phi vẫn một mình một kiểu, hành động chẳng chút phép tắc, quy củ nào làm không ít nhân viên bất mãn.
Nhất là những nhân viên ở phòng tổng hợp, quyền lực nắm trong tay cũng tương đối, có thể tùy ý kiểm tra tình hình của mọi phòng ban trong Tân Á, nên thái độ của hơn 40 nhân viên trong phòng này rất ngạo mạn. Các nhân viên của các phòng ban khác trong công ty đều rất kính nể nhân viên phòng này, thậm chí một số còn ra sức bắt quan hệ, nối liên lạc với họ, mục đích là để sau này có bị phát hiện vi phạm nội quy của công ty thì cũng có thể xin họ nhẹ tay.
Diệp Lăng Phi đứng xếp hàng lấy cơm thì có một vài nhân viên phòng tổng hơp đang đứng đằng trước hắn. Nếu là ngày trước, những kẻ này đã sớm nhường chồ cho hắn, nhưng giờ thì không buồn để ý, coi như nhìn thấy cát bụi. Nhà ăn của tập đoàn Tân Á không phân biệt chức vụ và vị trí, chỉ cần đến đây ăn cơm, kể cả anh có là phó tổng của Tân Á thì anh cũng cần phải xếp hàng nghiêm chỉnh như mọi nsười.
Đám người Tiền Thường Nam gần như chẳng bao giờ bén mảng đến nhà ăn của công ty. Bọn họ hoặc trưa ra ngoài ăn, hoặc buổi sáng chạy ra khỏi công ty, nói mình đi giải quyết công việc, những ai mà biết được những vị lãnh đạo cao cấp này có ra ngoài để xử lý công việc hay không?
Quy định của tập đoàn chỉ phù hợp với những nhân viên bình thường còn không có hiệu lực với những vị lãnh đạo cấp cao.
Khi sắp đến lượt Diệp Lãng Phi thì bỗng nhiên xuất hiện một nhỏm nhân viên phòng tổng hợp ở cửa ra vào, những tên này vừa đến đã nhanh chóng tranh lên đứng trước chỗ Diệp Lăng Phi, ngay sau chỗ đám nhân viên tổng hợp ban nãy.
- Tiểu Vương à, tên tiểu tử nhà cậu thì xếp hàng sao được, ra đây đứng đằng sau tôi đi.
Một nhân viên phòng tổng hợp nói.
Một tên nhân viên đứng trước Diệp Lăng Phi lại giục tiếp:
- Giám đốc Chu, câu nói này của anh đầy hàm súc. Tôi đặc biệt thích những người có chiều sâu như anh.
- Giám đốc Diệp, anh nói vậy là có ý gì? Chu Thế Hùng ngay lập tức cảnh giác, nghiến răng nói:
- Tôi nói vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho tập đoàn.
Bốp, bốp...
Diệp Lăng Phi vỗ tay hai cái, cười lạnh:
- Hay cho cái câu muốn tốt cho tập đoàn. Tôi vốn không định tham gia vào những chuyện tranh cãi nhặng xị của Tân Á, nhưng một vài người nào đó lại ép tôi phải chen mặt vào. Chủ tịch Trương, tôi nghĩ có vài chuyện ông nên hiểu rõ, tất cả mọi việc tôi làm cũng là vì tập đoàn của chúng ta, thân làm chủ tịch hội đồng quản trị, ông nên phân rõ thị phi trắng đen, hãy khai trừ tôi ra khỏi Tân Á đi.
Trương Khiếu Thiên nhìn bộ mặt xám xịt kia của Diệp Lăng Phi, tim đập thình thịch, nghĩ trộm: "Xem ra mình buộc phải nói ra rồi."
Trương Khiếu Thiên cười ha hả nói:
- Giám đốc Diệp, tôi biết cậu là vì muốn tốt cho Tân Á, có thể phong cách làm việc của cậu làm cho một vài người khó lý giải, nhưng tôi lại rất hiểu những đóng góp của giám đốc Diệp đây, đặc biệt là đối với phòng tổ chức dưới sự lãnh đạo của cậu ấy, và tất cả những thành tích cậu ấy đã giành được, tôi đương nhiên không thể đuổi cậu ấy ra khỏi Tân Á, mà ngược lại còn muốn trọng dụng cậu ấy hơn nữa. À, suýt nữa tôi quên một chuyện quan trọng.
Trương Khiếu Thiên nói đoạn, quay sang phía Trương Lộ Tuyết nói:
- Lộ Tuyết, từ ngày mai trở đi con xuống phòng tổ chức để học hỏi giám đốc Diệp, năng lực làm việc của giám đốc Diệp là tốt nhất trong công ty.
Tiền Thường Nam và Chu Thế Hùng nghe xong thì ngẩn cả người, lòng hoang mang không hiểu tại sao Trương Khiếu Thiên lại thay đổi quyết định chóng vánh như vậy.
Trong lúc những kẻ trên đang bàng hoàng, ngơ ngác, thì Diệp Lãng Phi lại cười khểnh nói:
- Chủ tịch Trương, tôi còn một kiến nghị, sự tồn tại của phòng tổng hợp hoàn toàn là một sự lãng phí tài nguyên, tôi đề xuất nên khai trừ phòng này, về sau tập đoàn Tân Á không cần phòng tổng hợp nữa.