Đô Thị Tàng Kiều
Chương 400 : Tình cờ gặp Trần Ngọc Đình
Ngày đăng: 10:53 18/04/20
Lăng Phi cười ha ha, ôm lấy Đình Đình:
- Đồ ngốc, anh đâu phải là người nghiện sắc dục, đâu phải lúc nào cũng muốn.
Nghe câu nói này của Lăng Phi, cô mới nở nụ cưỡi ngọt ngào.
Đã hơn chín giờ rồi, hai người ăn xong, Lăng Phi cùng Đình Đình ra khỏi biệt thự, từ biệt thự đến quảng trường Hải Tinh không xa, Lăng Phi không lái xe, hai người đi bộ đến đó.
Đình Đình nắm lấy tay Lăng Phi, trong lòng cô lúc này đang tận hưởng sự ngọt ngào của mình, cho dù có người nhìn thấy cô cũng không sợ. Người phụ nữ trong đời chỉ cần tìm thấy người đàn ông mình yêu là đủ rồi, vì người đàn ông này cô có thể bỏ hết tất cả.
Đình Đình mới chỉ hơn hai mươi, Diệp Lăng Phi ba hai, hai người chênh nhau mưởi tuổi, thời gian nãy có rất nhiều đại gia nuôi vài cô tình nhân trẻ tuổi, cũng giống như Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình đi với nhau vậy, đương nhiên sẽ làm nhiều người để ý. Trên đường hai người đến quảng trường, không biết có bao nhiêu người nhìn, cũng may là Lăng Phi nhìn còn trẻ, nếu như anh già hơn một chút thì ánh mắt của mọi người lại càng nhiều hơn.
Vu Đình Đình bắt đầu thấy lo lắng cho Diệp Lăng Phi, nhưng sau khi thấy anh không để ý gì thì cô lại thấy yên tâm, dù sao cũng thỉnh thoảng mới được đạo bộ cùng anh.
Đi qua Quảng Trường thì đến khu vui chơi ở phía Tây. Hôm nay thứ 7, có không ít gia đình đưa con đi chơi. Hai người định chơi trò chơi xe, nhưng vừa đến nơi thì thấy ở đây xếp hàng đầy người, nếu muốn chơi thì phải xếp hàng đến hơn nửa tiếng.
Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình ngồi trên chiếc ghế ở khu giải trí gần quảng trường Hải Tinh. Khi anh nghe thấy có người gọi " Giám đốc Diệp", nhìn theo hướng tiếng gọi thì nhìn thấy Trần Ngọc Đình đang đi về phía mình.
Trần Ngọc Đình mặc một chiếc áo sơ mi sát người màu cà phê, bộ ngực đầy đặn, dưới mặc một chiếc váy đến đầu gối màu xám, càng làm nổi bật lên sức hấp dẫn của cô, chân mang đôi dép lê, ăn mặc như vậy càng làm tô lên vẻ thành thục của cô. Sự tròn trịa, đầy đặn ấy không biết đã hớp hồn biết bao nhiêu người đàn ông. Trần Ngọc Đình tay đeo một chiếc túi xách, khuôn mặt trang điểm nhẹ, người còn chưa tới, nhưng mùi thơm cơ thể đã bay đến mũi anh.
Diệp Lăng Phi không ngờ lại gặp Trần Ngọc Đình ở đây, thật là khéo quá. Có điều, mặc dù Trần Ngọc Đình thấy Lăng Phi và Vu Đình Đình âu yếm ngồi với nhau, muốn che giấu cũng vô ích, huống hồ Diệp Lăng Phi nghĩ có lúc che giấu cũng chẳng tốt bằng công khai.
Trần Ngọc Đình đi tới, cô đưa mắt qua nhìn Vu Đình Đình, rồi nhìn sang Diệp Lăng Phi cười:
- Giám đốc Diệp, khéo quá, lại có thể gặp anh ở đây. Lúc nãy tôi sớm nhìn thấy anh rồi, chỉ là không dám chắc chắn.
Vu Đình Đình định xích ra Lăng Phi một chút, cô không muốn người quen nhìn thấy mình và Lăng Phi thân mật ngồi với nhau, nhưng cô vừa có suy nghĩ này thì ai ngờ Lăng Phi lại ôm lấy cô. Đó chỉ là một cánh tay dài rộng, ôm chặt lây eo cô, làm cô không thể nào nhúc nhích.
Vu Đình Đình thấy ngọt ngào trong lòng, biểu hiện lúc này của Lăng Phi làm cho cô có thể vì Lăng Phi mà chết cũng là một việc vô cùng hạnh phúc.
Lăng Phi cười:
- Chị Trần cũng ở đây, thật trùng hợp quá, nào, Đình Đình mau gọi chị Trần.
Lăng Phi không chút khó xử khi bị Trần Ngọc Đình bắt gặp anh thân mật với Vu Đình Đình, anh giới thiệu:
- Đây là phó tổng Trần của Tập Đoàn tụi anh, cũng là cấp trên của anh.
Vu Đình Đình vội nói:
- Vậy chồng chị đâu?
Đình Đình hỏi.
- Anh ấy qua đời rồi.
Khuôn mặt Ngọc Đình có chút buồn. Cô nói:
- Đã bốn năm năm rồi.
- Em xin lỗi, xin lỗi.
Đình Đình vội nói:
- Tôi không biết.
- Không sao. Tôi đã quen với việc một mình nuôi con rồi.
Ngọc Đình xả một hơi thuốc, rất rõ rang, cô ấy vừa mới học nên kèm theo sặc thuốc. Vu Đình Đình vội đưa tay đập đập vào lưng Ngọc Đình, nhưng tay cô chợt dừng lại, cô cảm thấy mình làm như vậy không tốt, cô rứt tay lại, khuyên:
- Chị Trần, hút ít một chút, cho dù có chuyện phải suy nghĩ, cũng không nên hút thuốc. Anh Diệp rất nhiệt tình, nếu chị có việc gì thì có thể tìm anh ấy giúp, em tin anh ấy nhất định sẽ giúp chị.
Ngọc Đình cười đáp lại, gật đầu nói:
- Cô rất hiểu lòng người, chẳng trách cậu ấy lại thích cô. Đình Đình, cô làm sao quen cậu ấy, à, nếu không tiện nói cũng không sao, tôi chỉ là tự nhiên hỏi mà thôi.
- Chị Trần, em và anh Diệp là đồng hương, nhà anh ấy cũng ở Nam Dương.
- À, tôi biết quê cậu ấy ở Nam Dương. Lúc trước Lăng Phi có nhắc đến.
Cô lại hút thêm một điếu, vẫn ho như cũ. Ngọc Đình cau mày, vứt điếu thuốc xuống đất, ngồi nghiêng qua nói với Đình Đình:
- Đình Đình, nói tôi nghe đi.
- Dạ!
Đình Đình trả lời, cô kể cho Ngọc Đình nghe quá trình hai người quen nhau, đương nhiên, cô giấu chuyện liên quan đến Tần Dao, suy cho cùng cô cũng không biết giữa Ngọc Đình với Lăng Phi có mối quan hệ gì, Vu Đình Đình không dám mạo hiểm kể hết mọi chuyện cho Ngọc Đình.