Đô Thị Tàng Kiều
Chương 408 : Nhận người từ cục cảnh sát
Ngày đăng: 10:53 18/04/20
Chu Hân Minh nghe Diệp Lăng Phi gọi mình là bà xã thì thoáng lặng người rồi lập tức nói:
- Đừng có nói bậy, nếu bị Tình Đình nghe thấy thì không hay chút nào, ai là bà xã của anh chứ, nếu anh còn nói bậy nữa em sẽ không thèm để ý đến anh nữa đâu. Ba mẹ em muốn em dọn về nhà ở, dạo này mẹ em suốt ngày giúp em giới thiệu đối tượng.
Diêp Lăng Phi vừa nghe xong, vội vã chạy lại bên Chu Hân Minh, ôm chặt lấy cô, miệng cười nói:
- Bảo bối Hân Minh của anh, em là của anh, anh sẽ không để em rời khỏi anh đâu. Hừ, ai dám đế ý đến em, anh sẽ xử đẹp hắn để xem hắn còn dám giành bà xã với anh nữa không.
Chu Hân Minh phì cười trước hành vi cà chớn của Diệp Lăng Phi, cô cũng chẳng thể làm mặt nghiêm với hắn được nữa, cười nói:
- Anh như thế chẳng phải là vô lại lắm sao, còn không cho em tìm bạn trai nữa.
- Anh vốn dĩ là vô lại, em cũng đâu phải là không biết đâu.
Diệp Lăng Phi ôm chặt Chu Hân Minh rồi hôn lên gáy cô.
Chu Hân Minh mắt nhìn ra cửa văn phòng, cô lo lắng có người bước vào, dùng lực đẩy Diệp Lăng Phi ra, nói:
- Được rồi, được rồi, em chỉ đùa với anh thôi mà.
Diệp Lăng Phi cười kaka:
- Anh làm sao mà biết được, còn tưởng là em định đá thật chứ.
Chu Hân Minh liếc Diệp Lăng Phi một cái, đay nghiến:
- Ai gặp phải thứ vô lại như anh đều xui xẻo hết, cả đời này của em đã bị hủy trong tay anh rồi.
Nói xong, cô tự cười một mình rồi cười âm mưu nói:
- Nói giỡn chứ hôm qua em về nhà, mẹ em quả thật có lấy ảnh của một người đàn ông cho em xem, nói là họ hàng của đồng nghiệp ở cơ quan mẹ, còn nói người đàn ông đó là giám đốc của công ty tiêu thụ xe hơi Duyệt Đạt nữa, trẻ tuổi tài cao, em thấy tên đó mập như heo, cùng chẳng hiểu nổi là mẹ nghĩ gì nữa, lấy ảnh của một con heo cho em xem. Lúc đó em phải nói là em có bạn trai rồi, đang ở nước ngoài mới có thể qua ải, nhưng xem ngữ khí của mẹ thì có lẽ định giúp em giới thiệu tên heo đó.
- Công ty tiêu thụ xe hơi Duyệt Đạt phải không? Anh sẽ thiến thằng đó.
Diệp Lăng Phi cười nói.
Chu Hân Minh biết Diệp Lăng Phi không đùa, cô hiếu con người hắn, chuyện gì cùng dám làm hết, nên vội kéo tay hết, nũng nịu như mấy cô bé con nói:
- Sau này anh không nói bất cứ chuyện gì với em nữa cả, miễn việc cái thứ không đầu óc gì như em lại đẩy anh ra ngoài.
Khi Kỷ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi đến bảo lãnh cho mình, khuôn mặt xinh đẹp liền hiện lên nụ cười rạng rỡ, từ xa đã trách:
- Chú à, mau dẫn cháu đi thôi, cháu đói rồi.
Tiểu Triệu lắc đầu nói với Diệp Lăng Phi:
- Anh Diệp, cô nhóc này thật khó đối phó, không làm gì được, anh mau dẫn nó đi đi, nếu lại để nó gây chuyện nữa thì bọn em cũng đến bỏ việc mất thôi. Haizz, thật là xui xẻo, chuyện này vốn không phải là việc của bọn em, ai bảo bọn em xui xẻo đụng phải chứ. Nhưng nói thế nào thì mấy tên quản lí thành phố cũng có chỗ quá đáng, mọi người đều là lăn lộn kiếm miêng ăn cả, ai cũng khó khăn. Chuyện này anh nói phải trách ai bây giờ, em thấy hả, cứ đánh cho môi bên năm mươi gậy, chẳng có chạy được cả. Anh Diệp, cái này em chỉ lảm nhảm thế thôi, không có ý gì khác đâu.
Diệp Lăng Phi thật không hiểu rút cục Tiểu Triệu này muốn giúp ai, chỉ còn cách gật gật đầu mà thôi.
Kỷ Tuyết được bảo lãnh ra khỏi đội cảnh sát hình sự, vừa ra khỏi cổng, miệng liền không ngừng rủa:
- Cảnh sát thối, dám bắt bà cô đây, ngày nào ta cúng sẽ chửi bới các người, khiến cả nhà các người……
Kỷ Tuyết mới nói được một nửa liền thấy Diệp Lăng Phi sầm mặt xuống, nói:
- Cháu xong chưa hả? Cháu dám mắng cảnh sát, chú sẽ đập chết cháu ở đây luôn.
Kỷ Tuyết sợ hãi, nó nhìn mặt Diệp Lăng Phi chẳng có vẻ gì là đang đùa cả, vội vàng giải thích:
- Chú à, cháu sai rồi, cháu không dám nữa.
- Lên xe.
Diệp Lăng Phi không nhẹ mặt với Kỷ Tuyết chút nào, lúc này hắn không thể dễ dãi với con bé được, tránh cho con bé này càng học càng hư. Kỷ Tuyết làm sao mà biết được nữ đội trưởng đội hình cảnh nhìn có vẻ rất hung dữ đó lại là người phụ nữ của Diệp Lăng Phi cơ chứ, nếu nó biết thì có đánh chết nó cùng không dám mắng cảnh sát trước mặt Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi mặt lạnh tanh hỏi:
- Cháu đi đâu? Có về nhà không?
- Chú, chú giận rồi hả?
Kỷ Tuyết liếc Diệp Lăng Phi, lo lắng hỏi.