Đô Thị Tàng Kiều

Chương 410 : Một nam hai nữ

Ngày đăng: 10:53 18/04/20


Lý Khả Hân vốn nghĩ bản thân đã không còn hi vọng gì nữa rồi, mĩ nữ bên cạnh Diệp Lăng Phi nhiều như thế, cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và hắn càng ngày càng xa, nhưng những lời mật ngọt vừa rồi của Diệp Lăng Phi lại làm cho cô ý thức được trong lòng hắn cô vẫn có địa vị nhất định.



Nhất thời Lý Khả Hân không dám đối mặt với Diệp Lăng Phi. Nghiêng mặt cô lẩm bẩm nói:



- Được rồi, nghe anh thì được rồi mà, anh muốn làm gì thì làm thế đi.



Diệp Lăng Phi đích thân cầm cà phê quay lại, Vu Tiêu Tiếu lúc này nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân phiếm chuyện với nhau, đợi hắn quay lại mới hỏi một cách không chút hảo ý:



- Sư phụ, lúc nãy người qua bên kia có phải là để dụ dỗ bà chủ ở đây không?



- Làm gì có chuyện đó, cô nhóc này đừng có nói bậy, cẩn thận có lúc tôi kiện cô tội vu khống đó.



Diệp Lăng Phi càu nhàu:



- Anh không có dụ dỗ, chỉ là chuyện phiếm với cô ấy thôi.



- Tán gẫu chuyện gì thế?



Vu Tiêu Tiếu hỏi dồn.



- Lúc nãy anh nói cô ấy, sau này các cô đến đây uống cà phê toàn bộ miễn phí.



Diệp Lăng Phi nói:



- Cô ấy đồng ý rồi.



Diệp Lăng Phi nói câu này không những khiến cho Vu Tiêu Tiếu vui mà còn khiến cho Trương Tuyết Hàn cứ mãi cúi đầu khuấy cà phê cũng phải ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng trong vắt của cô nhìn Diệp Lăng Phi đầy nghi vấn, rất muốn biết chuyện này rốt cục là sao?



Diệp Lăng Phi thấy câu nói của mình đã thu được sự chú ý của hai cô gái xinh đẹp này thì hắn lại cố ý chầm chậm thưởng thức cà phê. Vu Tiêu Tiếu nhìn cái vẻ không nhanh không chậm của Diệp Lăng Phi thì tò mò thúc giục:



- Sư phụ, người đừng có chơi cái trò đố chữ này với bọn tôi nữa, rốt cục chuyện là sao? Người mau nói đi, không thấy là tôi và Tuyết Hàn đang đợi hay sao?



- Rất đơn giản. Tôi nói với bà chủ đó là hai cô mà ngồi trong tiệm cà phê của cô ấy thì có thể giúp cô ấy thu hút khách đến. Nếu sau này cô ấy miễn phí cà phê cho bọn cô thì bọn cô sẽ thường xuyên đến đây ngồi, như thế có thể giúp cô ấy đem đến rất nhiều khách hàng, bà chủ đó là người thông minh, anh chỉ nói thế là hiểu rồi, kết quả là đã đồng ý.



- Xỉu.



Vu Tiêu Tiếu trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, giận giữ nói:



- Sư phụ, sao người lại có thể đê tiện như thế chứ? Rõ ràng là đem bọn tôi đi bán mà, đây là sỉ nhục nhân cách của bọn tôi, muốn bọn tôi bán sắc, hừ, chỉ là miễn phí cà phê cho bọn tôi, như thế thì quá rẻ rồi đó, không được, nên muốn bọn tôi đến đây ngồi, buộc phải trả tiền, nói thế nào thì tôi đến ngồi ở đây một ngày phải trả tôi ít nhất một trăm tệ.



- Cô nghĩ cô là mèo chiêu tài chắc.



Diệp Lãng Phi vừa nói vừa gõ lên đầu Vu Tiêu Tiếu một cái, nói tiếp:



- Bọn cô đằng nào cũng đến đây uống cà phê, được miễn phí còn chưa hài lòng nữa, tôi thấy nếu mấy cô đi tiệm khác còn chưa chắc là đã được miễn phí cà phê nữa.



Trương Tuyết Hàn mỉm cười không nói chỉ nhìn Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu đấu khẩu với nhau. Vu Tiêu Tiếu rõ ràng là thua rồi còn không phục nói:



- Tôi không tin, những cô gái xinh đẹp như hoa giống bọn tôi, đến tiệm cà phê nào mà ông chủ ở đó không miễn phí cà phê cho bọn tôi chứ, hừ, tôi không nói với người nữa, tóm lại là sư phụ anh thật đê tiện.



Vu Tiêu Tiếu rõ ràng là cảm thấy nói không lại Diệp Lăng Phi nên nói xong câu này liền chuyển để tài, trực tiếp nói:



- Sư phụ, người có đi xe không?




- Người đẹp, có điện thoại không? Làm quen một chút nào, nói không chừng sau này còn thành bạn thân cũng nên ấy chứ.



- Tôi không có điện thoại, anh nên dẹp bỏ mộng tưởng ấy đi.



Vu Tiêu Tiếu hừ lạnh:



- Bà đây không thích thứ mặt trắng như ngươi, chỉ nhìn được mà chẳng làm ăn được gì cả.



Hihihi, Trương Tuyết Hào nhịn không được cười lên, nụ cười này vừa nở đã khiến Từ Khắc Nam mê mẩn tâm thần, đôi mắt hắn không rời khỏi Trương Tuyết Hàn, đột nhiên nghe Hứa Trọng An hét lên:



- Cẩn thận đó.



Từ Khắc Nam phát hiện xe của mình chỉ còn cách chiếc xe trọng tải lớn trước mặt không đầy mười mấy mét thì sợ đến toát mồ hôi lạnh, vốn muốn vòng qua chiếc xe tải đó nhưng lại phát hiện chẳng có chỗ nào để vòng ra cả, có vẻ như chiếc Audi màu đen cố ý bức hắn phải tông vào chiếc xe tải trước mặt.



Từ Khắc Nam chẳng còn tâm trạng mà tán gái nữa, vội vàng giảm tốc, hắn vừa giảm tốc độ thì chiếc Audi liền vượt lên trên. Từ Khắc Nam vòng qua chiếc xe trọng tải lớn kia xong thì lại tiếp tục đuổi theo.



- Thẳng nhóc này đúng là không biết sống chết mà, còn muốn chơi nữa.



Diệp Lăng Phi cười lạnh một tiếng, vừa đạp chân ga định tăng tốc thì hắn bỗng nhớ đến Trương Tuyết Hàn, chu môi nói:



- Thôi bỏ đi, cứ để thẳng nhóc đó theo chúng ta, ai bảo trên xe của tôi có hai người đẹp chứ.



Trương Tuyết Hàn lại mím môi cười, Vu Tiêu Tiếu thấy Trương Tuyết Hàn cứ mím môi cười ngốc nghếch suốt thì mới ghé sát miệng lại tai cô, nói:



- Tuyết Hàn, cậu đừng biểu hiện ra cái vẻ si ngốc đó nữa được không hả? Mình thật nhìn không ra sư phụ mình thì có điểm nào tốt chứ, chẳng qua chỉ là một ông chú mà thôi, nếu để cho bác Trương biết được thì kiểu gì cậu cũng bị đuổi ra khỏi nhà cho xem.



Trương Tuyết Hàn đỏ mặt nhéo eo của Vu Tiêu Tiếu, miệng vẫn ôn nhu dịu dàng nói:



- Cậu lại nói lung tung gì thế? Chỉ là tâm trạng của mình hôm nay tốt thôi.



Vu Tiêu Tiếu đương nhiên không tin, nhẹ giọng nói:



- Tuyết Hàn, cậu giấu được mình chắc, mình cùng lớn lên với cậu đó, cậu nghĩ gì mình đều biết rõ như lòng bàn tay. Sao trước giờ mình chẳng bao giờ nghe cậu nhắc đến người đàn ông nào khác cả? Tuyết Hàn, cậu mau nói cho mình biết đi, cậu rốt cục có phải là cũng đã thích sư phụ mình một chút rồi không?



Trương Tuyết Hàn không đáp, đôi mặt cô sáng long lanh thứ ánh sáng mà Vu Tiêu Tiếu không thể nắm bắt được, cô nhẹ thở dài một tiếng, thấp giọng nói:



- Có lẽ mình không muốn khiến bản thân thấy tiếc nuối, ít nhất mình còn có được một đoạn hồi ức đẹp đẽ. Tiêu Tiếu, mình rất ngưỡng mộ cậu, còn mình không biết ngày nào thì sẽ....



- Được rồi, Tuyết Hàn đừng nói lung tung, xem cậu kìa, đang nói cái gì thế hả? Mình muốn nói, nếu cậu thật sự thích sư phụ mình thì mình sẽ giúp cậu.



Vu Tiêu Tiếu thấp giọng nói:



- Mình không tin sư phụ mình thấy cậu mà lại không động lòng, trừ khi hắn không phải là đàn ông nữa.



Trương Tuyết Hàn vội nói:



- Tiêu Tiếu, đừng làm thế, mình rất thích cảm giác hiện nay.



Vu Tiêu Tiếu nhìn Trương Tuyết Hàn một cái, thấp giọng nói:



- Làm sao mà mình lại quen biết với cái thứ ngốc nghếch như cậu chứ.