Đô Thị Tàng Kiều
Chương 437 : Đàn ông không thể sống thiếu phụ nữ
Ngày đăng: 10:54 18/04/20
Hứa Trung Ân giới thiệu Vương Quân với Từ Hà Nam. Lời giới thiệu vừa dứt, Vương Quân vội vàng nâng chai bia lên, rót đầy vào chiếc cốc trước mặt Từ Hà Nam, thái độ khúm núm, mặt mày hớn hở nói:
- Từ tiên sinh, rất vinh hạnh được gặp anh.
Từ Hà Nam nghe Vương Quân nói, vội xua tay nói:
- Cậu đừng gọi tôi là Từ tiên sinh, nghe chối lắm, gọi tôi là anh Từ là được rồi. Đều là chỗ anh em cả, đừng khách khí.
Vương Quân ra vẻ vinh hạnh, vội vàng nói:
- Vâng, vâng, thưa anh Từ, em kính anh một cốc.
Từ Hà Nam vươn tay ra đón cốc bia đầy, nhấp một ngụm rồi lại đặt xuống bàn, rồi hắn ngoái ra đằng sau nhìn, nói:
- Chú là Vương Quân đúng không? Anh nghe Trung Ân nói chú có điều phiền muộn muốn nhờ anh giải quyết. Đã là chỗ anh em với nhau, không việc gì phải ngại, chú cứ nói. Anh từ trước đến nay luôn muốn giao lưu kết bạn, việc gì có thể giúp được anh em, anh sẽ nhiệt tình giúp, tận tâm giúp, không nề hà, chú cứ yên tâm.
- Anh Từ, là như vậy, em hiện giờ có chút khó khăn. Em cần 300000 tệ, em muốn mượn anh khoản đó, em đảm bảo sẽ nhanh chóng sớm góp rồi trả lại anh. Hứa công tử cũng biết em mới mở một công ty môi giới, dù quy mô còn nhỏ, nhưng một năm nếu khéo léo làm ăn tiền kiếm được cũng không ít, anh ạ. Em sẽ nhanh chóng hoàn trả 300000 tệ lại cho anh thôi?
- Chỉ có 300000 tệ, thế mà anh còn tưởng có chuyện gì to tát cơ đấy.
Từ Hà Nam cười, ra vẻ không bận tâm nói:
- Chuyện nhỏ, chú yên tâm. Anh cho chú mượn.
- Thật hả anh?
Vương Quân mừng rỡ, lại định rót tiếp bia vào cốc của Từ Hà Nam thay lời cảm ơn thì bị Từ Hà Nam ngăn lại, hắn vân vê miệng cốc, cười nói:
- Thôi, anh uống thế là đủ rồi, quả thật là bia này anh uống có phần không quen, ở nước ngoài lâu, quen uống rượu tây rồi, chú với Trung Ân cứ uống tiếp đi nhá.
Vương Quân lại vội vàng quay sang tiếp rượu cho Hứa Trung Ân, sau khi đặt cốc xuống, hắn khúm núm nói:
- Em chỉ đang là sinh viên, lại chẳng có tài cán gì nhưng nếu sau này anh Từ có việc gì cần đến kẻ tài hèn sức mọn này, thì anh cứ việc sai bảo, em nhất định sẽ không quản ngại khó nhọc dốc lòng giúp đỡ anh ạ.
Từ Hà Nam nghe xong liền nói:
- Vương Quân à, có câu nói này của cậu là anh vui rồi.
- Vợ à, anh thì anh thấy miếng đất mà mình có trong tay không tồi chút nào, ít nhất nó cũng rất rẻ, còn về cái nhà máy hóa chất ở ngay bên đó, chúng ta có thế thương lượng thêm với thị trưởng Chu, rời nó ra nơi khác, khu vực sản xuất cũ của nhà máy này sau khi đã được di rời chúng ta lại có thể xây dựng lên khu dân cư nhỏ mà.
Bạch Tình Đình bỗng dưng sáng cả mắt, cô suýt nữa thì quên mảnh đất đó, cười nói:
- Đúng vậy, nhà máy hóa chất kia đáng nhẽ phải bị rời đi từ đầu năm rồi mới phải, thế mà giờ vẫn còn nằm ỳ ở đó, em phải nói với chú Chu mau chóng rời nhà máy đó đi, mọi việc phải được giải quyết nhanh chóng mới được.
Bạch Tình Đình lại càng dựa gần vào Diệp Lăng Phi, sau khi thường cho hắn cái hôn nhẹ, cô cười nói:
- Chồng à, cảm ơn mình nhé. Có anh ở bên cạnh, em không cần phải lo lắng nhiều nữa rồi. Em luôn tin chồng yêu của em có thể giúp em giải quyết mọi việc.
Diệp Lăng Phi được đà, vòng tay ôm Bạch Tình Đình nằm xuống giường, hắn cười nói:
- Anh đã giúp em giải quyết vấn đề đau đầu, vậy một nụ hôn liệu có đủ không nhỉ, ít nhất cũng phải để anh hôn em cho thỏa thích đã chứ.
- Không muốn!
Bạch Tình Đình nhỏ giọng nói:
- Sắp đến giờ ăn cơm rồi, đừng làm ồn nữa!
- Vậy chúng ta càng cần phải nắm bắt thời gian, nhanh chóng làm ấm toàn thân trước khi ăn cơm thôi!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa hất tung đôi giầy ra khỏi chân, hắn lật người lại rồi ấn vợ hắn lên giường phía dưới hắn.
- Không muốn, không muô...muốn...
Chiếc môi nhỏ xinh của Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi nhanh chóng chiếm giữ, cô gần như nghẹt thở trong nụ hôn sâu mãnh liệt của hắn. Ban đầu hai tay cô định cố thủ sau lưng nện cho hắn một trận, nhưng trong chớp mắt khi bị nụ hôn chiếm giữ của hắn đánh bại, không biết tự lúc nào cô đã ngoan ngoãn ôm chặt lấy tấm lưng rộng của hắn hôn đáp ứng say sưa.
Tay của Diệp Lăng Phi một đang mải cởi áo ngủ của Bạch Tình Đình, một thì đã lần được đến mông cô, vuốt ve nhẹ nhàng. Cặp mông tròn trịa, hồng hào tươi xinh của Bạch Tình Đình đã sớm bị đỏ lên dưới đôi bàn tay mân mê không ngừng nghỉ của hắn.
Lúc này cô cảm nhận dòng khí nóng từ phần thân dưới bốc lên, cô rất thích thú hành động vuốt ve này của Diệp Lăng Phi. Đột nhiên, cô cảm nhận được phần thân dưới mềm mại của mình bị một vật cứng rắn chạm vào. Cô bỗng sợ hãi, vội vàng đẩy Diệp Lăng Phi ra khỏi người mình, nhảy xuống giường, ngượng ngùng nói:
- Chồng à, ăn cơm thôi.
Nói xong, cô đóng cửa, chạy nhanh như một chú thỏ ra khỏi phòng ngủ.