Đô Thị Tàng Kiều
Chương 454 : Hại người thành hại mình!
Ngày đăng: 10:54 18/04/20
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình chờ Trương Lộ Tuyết ở bệnh viện truyền dịch xong, ra đến cửa bệnh viện, Trương Lộ Tuyết một mình lái xe rời đi, trước khi rời đi, Trương Lộ Tuyết chỉ dùng ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, một cái liếc mắt này làm cho Diệp Lăng Phi sợ hãi một trận trong lòng, thầm nghĩ nếu như không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, Trương Lộ Tuyết tuyệt đối sẽ không nhìn mình như vậy.
Diệp Lăng Phi ra xe của Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình ngồi ở ghế lái phụ, vốn chuẩn bị đi ăn cơm trưa, qua chuyện như vậy, hai người căn bản là không ăn được cơm trưa, ở trong bệnh viện, Diệp Lăng Phi mua ít bánh mì, xúc xích, ăn đơn giản một chút vậy thôi.
Bạch Tình Đình bây giờ vẫn còn sợ hãi, nếu như không phải Diệp Lăng Phi ý thức được bó hoa kia có chuyện, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Bạch Tình Đình ngồi ở trong xe, ánh mắt mỉm cười nhìn Diệp Lăng Phi.
- Bà xã, em không cần quá sùng bái anh đâu, chỉ là trùng hợp thôi mà.
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Em nhìn anh với ánh mắt như vậy rất dễ làm anh suy nghĩ liên miên trong đầu.
- Ông xã, có phải anh biết chuyện gì không?
Bạch Tình Đình hỏi,
- Hôm nay anh nói muốn cùng em ở một chỗ, em thấy hẳn là anh biết trước sẽ có chuyện phát sinh, ông xã, nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì, được không?
- Em thấy anh đang lái xe đây, sao có thể nói chuyện thoải mái với em, chúng ta tìm một chỗ ăn chút gì trước đã.
Bạch Tình Đình vừa nhìn đồng hồ, đã là 3h chiều, một lúc nữa là đến giờ ăn cơm chiều. Trưa chỉ ăn một ít bánh mì và xúc xích giờ cũng thấy hơi đói bụng, Bạch Tình Đình gật đầu, nói:
- Vậy anh chọn chỗ đi.
Diệp Lăng Phi dừng xe ở trước cửa tòa nhà Bác Lương, cùng Bạch Tình Đình lên tầng năm tòa nhà, ở đây có một nhà hàng phương Tây không tệ, phục vụ cũng tương đối được, tuy nói không gian không quá lớn, nhưng hoàn cảnh rất tốt, nhất là chỗ ngồi bên cửa sổ có thể nhìn thấy mọi người trên quảng trường. Hơn nữa lúc này cũng không nhiều người, đặc biệt thích hợp cho bạn bè ngồi đây nói chuyện phiếm.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình chọn một chỗ ngồi trong góc, gọi điểm tâm và trà. Bạch Tình Đình dựa vào người Diệp Lăng Phi, nàng vươn bàn tay nhỏ trắng mịn xoay xoay cái chén, nói:
- Ông xã, anh nói đi.
- Ừm, như vậy cho nó dùng đi, sau đó thì để đấy, qua một giờ sau báo cảnh sát.
Diệp Lăng Phi vừa nói liền ra ngoài, hắn mới vừa đi tới cửa, lại xoay người, nói:
- Dã Thú, cho ông chủ khách sạn thêm chút tiền, xem như phí bịt miệng đi.
Dã Thú gật đầu, nói:
- Lão đại, anh yên tâm đi, em sẽ xử lý rất tốt.
Diệp Lăng Phi nhìn Mã Tử Yến nằm ở trên giường, khóe miệng hiện ra nụ cười tàn nhẫn, ngay sau đó quay người lại, rời khỏi căn phòng.
Dã Thú liếc mắt nhìn Dã Lang một cái, nói:
- Mày đến, hay tao đến?
- Mày tới đi, tao chỉ thích giết chết con này hơn.
Dã Lang nói.
Dã Thú há miệng rộng, hắc hắc cười nói:
- Vậy mày sẽ thất vọng rồi, lão đại không đồng ý.
Dã Thú vừa nói vừa tìm một cái khăn lông, che miệng mũi mình lại, xoay mở bình nhỏ, đem chất lỏng bên trong đổ vào khăn lông, bịt ngoài miệng Mã Tử Yến, Mã Tử Yến điên cuồng giãy dựa, nhưng vẫn không làm nên chuyện gì.
Mã Tử Yến thế nào cùng không tưởng tượng được chính mình hao tâm tổn huyết mới tìm được loại chất độc này, vốn định dùng đến trên người cừu nhân, cuối cùng ngược lại lại dùng chính trên người cô ta. Cái gọi là hại người thành hại mình, Mã Tử Yến chỉ có nuốt vào quả đắng do chính mình tạo ra thôi.