Đô Thị Tàng Kiều

Chương 469 : Không còn yêu tôi!

Ngày đăng: 10:54 18/04/20


Diệp Lăng Phi dậy khá sớm, sáng sớm tinh mơ đã chạy một vòng quanh ngôi biệt thự, vừa về tới biệt thự, bước vào đã nhìn thấy Bạch Tình Đình tay đang cầm túi xách, bước về phía gara.



- Bà xã, em đi đâu thế, hôm nay là chủ nhật mà.



Diệp Lăng Phi vừa nói vừa bước về phía Bạch Tình Đình.



- Em tới công ty.



Bạch Tình Đình không dám nhìn Diệp Lăng Phi, tối qua cô ngủ không được tốt, vừa chợp mắt, trong đầu liền nghĩ tới thân thể cường tráng của Diệp Lăng Phi, còn cả cảm giác mê mê khi tay mình chạm vào phần hạ bộ của hắn. Cô bước nhanh về phía xe của mình, lên xe.



Diệp Lăng Phi bước tới trước cửa xe, gõ cửa. Bạch Tình Đình kéo cửa xe xuống, hỏi:



- Có chuyện gì sao?



- Không, anh chỉ muốn nói bà xã không được làm quá sức đó.



Vừa nói, hắn vừa hôn lên môi Bạch Tình Đình.



Bạch Tình Đình lộ ra nụ cười mê hồn, vẫy vẫy tay chào Diệp Lăng Phi rồi mới khởi động xe. Diệp Lăng Phi đứng tiễn Bạch Tình Đình lái xe ra khỏi biệt thự rồi mới bước vào trong.



Tắm rửa xong, lúc Diệp Lăng Phi bước ra khỏi phòng tắm, lại nghĩ tới Chu Hân Minh, không biết Chu Hân Minh đã dậy chưa. Diệp Lăng Phi chỉ mặc có chiếc quần nhỏ bước tới cửa phòng của Chu Hân Minh, dùng tay đẩy cửa phòng ra. Cửa phòng mở ra, chỉ nhìn thấy Chu Hân Minh đang mặc chiếc áo ngủ trong suốt, nằm nghiêng người đang ngủ trên giường.



Tư thế ngủ của Chu Hân Minh rất tồi, cặp đùi trắng nõn nà vắt lên cái chân còn lại, cặp mông cao cao nhếch lên, từ góc độ nhìn của Diệp Lăng Phi vừa vặn thấy đúng điểm chính giữa hai bắp đùi lộ ra cái gì đó màu đen. Diệp Lăng Phi cảm thấy dục hỏa lại bốc lên ngùn ngụt, hắn đẩy cửa ra, nhẹ chân bước tới bên giường, khom lưng, hai tay đặt lên cặp mông nõn nà của Chu Hân Minh, miệng vừa định dán vào, thơm một trận thì thấy Chu Hân Minh tựa hồ bản năng, nghiêng người, giơ chân phải đá thẳng vào ngực Diệp Lăng Phi, một cú sút thẳng hắn xuống giường.



Thình một cái, Diệp Lăng Phi ngã bổ chổng trên sàn.



Chu Hân Minh bừng tỉnh, khẽ dụi mắt, thấy Diệp Lăng Phi chỉ mặc mỗi chiếc quần nhỏ đang bò trên sàn nhà, cô liền vội vàng ngồi dậy, ân cần hỏi:



- Anh không sao chứ?



Diệp Lăng Phi ngã tới mức đau điếng cả mông, tay phải xoa xoa mông, miệng liên hồi nói:




Hôm nay Chu Hân Minh đơn thuần chỉ là đi chơi cùng với Diệp Lăng Phi, cô chỉ muốn có nhiều thời gian ở bên Diệp Lăng Phi hơn thôi nên cùng chẳng quan trọng là đi đâu. Thấy ý kiến này của Diệp Lăng Phi cô gật đầu đồng ý luôn.



Diệp Lăng Phi lái xe tới nội thành, tìm chỗ đỗ xe bên phố Thiên Tân, hai người xuống xe, Chu Hân Minh cau mày, Diệp Lăng Phi phát hiện ra sự bất thường của Chu Hân Minh, hỏi:



- Hân Minh, sao thế?



- Không sao.



Chu Hân Minh không nói, nhưng Diệp Lăng Phi cảm thấy nhất định là có chuyện gì đó, tiếp tục hỏi:



- Hân Minh, có chuyện gì thế, nói với anh được không, nếu không anh sẽ khó chịu lắm.



Hân Minh hơi hơi thở dài, dùng tay chỉ về phía phố Thiên Tân nói:



- Anh có biết nơi này mấy năm trước thế nào không?



- Thế nào?



Diệp Lăng Phi đâu có biết, hắn vừa tới thành phố Vọng Hải mới hơn năm, sao biết được nơi này trước đây như thế nào. Đối với Diệp Lăng Phi, so với những thành phố phồn hoa như Vọng Hải hay các thành phố khác thì phố Thiên Tân giống như một cái chợ xưa, những người tới đây mua hàng chỉ cần xem qua trang phục cũng đủ biết là không có tiền, hai thị trường của phố Thiên Tân đều là nơi buôn bán hàng hóa giá rẻ. Nhưng người trên đường rất đông, rất náo nhiệt.



- Phố Thiên Tân trước đây từng là con phố sầm uất, nổi tiếng nhất thành phố Vọng Hải, năm đó ở đây toàn bán hàng giá trị cao, toàn những người có tiền tới đây mua hàng. Tôi cùng rất lâu rồi mới tới đây, trước đây, tôi từng tới qua nơi này mua đồ, khi đó cảm giác so với bây giờ rất khác.



Chu Hân Minh có vẻ buồn buồn nói:



- Vật còn có thể thay đổi huống chi là cả một thành phố.



Chu Hân Minh nói tới đây thì đột nhiên nhìn Diệp Lăng Phi, chân thành nói:



- Anh nói xem quan hệ của chúng ta sau này sẽ ra sao, liệu có một ngày, anh quên tôi và không còn yêu tôi nữa không?