Đô Thị Tàng Kiều

Chương 472 : Ngươi đừng có chêu chọc ta!

Ngày đăng: 10:54 18/04/20


Lúc Diệp Lăng Phi và Chu Hân Minh vừa đi đến đường Thiên Tân dạo chơi thì bị mấy tiểu tử này nhắm vào. Thì ra tên trộm bị Diệp Lăng Phi đánh chính là nằm trong nhóm trộm cướp với quy mô nhỏ, hai tên trộm còn lại bị đánh đến nỗi không biết đường để lết về nhà nữa. Tiểu tử này hôm nay ra ngoài đi dạo, tuy nói bị đánh nhưng hắn bị đánh tương đối nhẹ, vì thế mà hôm nay định kiếm chút gì sống qua ngày đó chính là trộm một ít tiền. Mấy năm nay trộm cướp cũng không đơn giản, nếu một ngày không trộm được gì thì thứ nhất là không có tiền tiêu, thứ hai là tay ngứa ngáy đều đã trở thành bệnh nghề nghiệp rồi.



Tiểu tử này đang lúc tìm mục tiêu thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi, hắn lập tức tìm đồng bọn, ba tên lúc này nhằm Diệp Lăng Phi chính là đồng bọn của hắn.



Diệp Lăng Phi là người thông minh như thế nào chứ, sau khi hắn nhớ tới tên tiểu tử này chính là tên trộm lần trước bị hắn đánh, hắn liền nghĩ đến sự việc sẽ như thế này. Vì thế, Diệp Lăng Phi mới không nhanh không chậm, hắn biết những người này nhất định sẽ tìm mình.



Diệp Lăng Phi lúc này nghe thấy người thanh niên mặt dài này hỏi mình nên làm thế nào, hắn liền ra sức khịt khịt mũi hai cái, giả vờ làm ra bộ dạng yếu ớt nói:



- Vị đại ca, ồ, không phải, vị tiểu huynh đệ, anh thấy có phải chúng ta đã hiểu nhầm nhau rồi không, tôi thấy hay là cứ như vậy đi, tôi thừa nhận là tôi đã sai, đã không đánh phế huynh đệ của anh, sau này gặp phải chuyện như vậy, tôi nhất định sẽ đánh phế huynh đệ của anh luôn. Con người tôi gan nhỏ lắm chỉ sợ gây thêm phiền phức, bây giờ người của anh đông như vậy khiến dọa khiếp tôi rồi.



Lúc đầu trên mặt người thanh niên mặt dài này còn mang chút vẻ đắc ý, hắn tưởng Diệp Lăng Phi thật sự đã sợ rồi, nhưng càng nghe càng thấy không đúng, nghe đến cuối cùng tên thanh niên mặt dài này bị Diệp Lăng Phi khiến cho tức điên lên, cái gì chứ, còn muốn đánh huynh đệ của mình tàn phế luôn sao. Hắn không thể nào nghe tiếp được nữa chửi mắng:



- Tôi, ngươi chính là tìm chết mà, để tôi giáo huấn cho tên tiểu tử này một trận.



Hắn vừa vẫy tay thì mấy thanh niên bên cạnh hắn xông đến, ngay cả tên trộm lúc này định lấy trộm ví của Chu Hân Minh cũng xông lên.



Trên khóe miệng Diệp Lăng Phi hiện lên nụ cười tàn khốc, hắn nói với Chu Hân Minh:



- Hân Minh, em cần mấy người?



- Em cần hết.



Chu Hân Minh đáp.



- Thôi, Hân Minh, nếu như em bị mấy tên tiểu tử này đụng vào thì anh sẽ đau lòng cả nửa ngày đó, em cứ đứng đó là được rồi, mấy tên này giao cho anh.



Diệp Lăng Phi nói xong quay người lại đúng lúc mây tên tiểu tử đó xông lên, Diệp Lăng Phi bay người lên đá bay cước chuẩn nhất, một chân đạp vào ngực của tên trộm đó, lúc đó chính là đạp gãy đứt xương của tên trộm đó, tên trộm đó bị Diệp Lăng Phi đạp văng tới bốn năm mét, ngã cái bịch xuống mặt đất. Trong chốc lát đã ngát xỉu đi. Diệp Lăng Phi lại thêm một cái chuyển người đẹp mắt xoay qua đối diện với mấy tiểu tử thanh niên vừa xông lên, hai tay năm chặt nắm đấm nghênh đón xông tới. Trong khoảnh khoắc hai bên vừa tiếp xúc, hai tay trái phải của Diệp Lăng Phi tấn công cằm của hai tên thanh niên, cằm của hai tên thanh niên đó bị Diệp Lăng Phi đánh vỡ vụn, máu kèm theo những mảnh xương vỡ tuôn ra từ miệng của hai tên đó.



Tiếp theo chính là một chưởng quét chân của Diệp Lăng Phi, chân vừa quét trên cổ một tên thanh niên thì tên thanh niên đó ngay cả tiếng rên cũng không kịp thốt liền ngất đi. Ba tên còn lại đều trơ mắt ra, bọn họ nhìn thấy cảnh đó, chỉ trong chớp mắt mà bốn đồng bọn của mình đã bị người ta đánh trọng thương. Ba tiểu tử này thấy tình cảnh không ổn liền quay người định chuồn, Diệp Lăng Phi đã đến sau lưng bọn họ thò tay ra túm lấy cổ áo của hai tên trong số đó, dùng lực hất ra phía sau miệng nói:



- Hân Minh, em đừng có đứng không thế, hai tên này đưa cho em luyện tập đó.
Chu Hân Minh đáp.



- Tìm mũ và kính đen làm gì?



Diệp Lăng Phi sững sờ, hắn lại quan sát Chu Hân Minh, lại ngước đầu lên nhìn trời, kỳ lạ hỏi:



- Hôm nay trời mù, lại không chói mắt, em làm gì mà phải đeo kính đen và đội mũ chứ?



- Em muốn đẹp một chút không được sao?



Chu Hân Minh không khách khí nói.



- Mau lên, dẫn em đi tìm chỗ bán kính đen và bán mũ đi, em cần dùng.



Diệp Lăng Phi chẳng hiểu gì hết, sau khi đi vài vòng trên đường Thiên Tân thì cuối cùng cũng nhìn thấy một cái mũ màu trắng và một cái kính màu đen. Sau khi Chu Hân Minh đeo kính và đội mũ hiện rõ vô cùng gợi cảm diễm lệ. Diệp Lăng Phi chép môi cười bảo:



- Hân Minh, anh hiểu rồi, hóa ra là em muốn thu hút anh phải không, ừm, không tồi, anh rất thích.



Nói xong Diệp Lăng Phi ôm eo Chu Hân Minh, còn thò tay ra sờ cái mông mịn màng của Chu Hân Minh.



Chu Hân Minh hừ lạnh một câu nói:



- Anh nghĩ đẹp thật, em chỉ là đang làm việc nghiêm chỉnh, làm gì có tâm trạng thảnh thơi đùa giỡn với anh.



- Em ăn mặc như thế để làm việc nghiêm chỉnh?



Diệp Lăng Phi sững sờ, hắn lúc này càng lúc càng mơ hồ, ôm chặt eo của Chu Hân Minh hỏi:



- Hân Minh, em có thể nói cho anh biết, rốt cuộc em định làm gì thế?