Đô Thị Tàng Kiều

Chương 475 : Đàm phán thất bại!

Ngày đăng: 10:54 18/04/20


Trương Lộ Tuyêt đi thẳng về phía Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi vốn định thò ra tay chuẩn bị mở cửa phòng làm việc của mình, sau khi nhìn thấy Trương Lộ Tuyết đi thẳng về phía mình, hắn dừng lại quay người nhìn Trương Lộ Tuyêt.



Trương Lộ Tuyết đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi lanh lùng nói:



- Giám đốc Diệp, bây giờ tôi cần phải đàm phán với anh về công việc một cách nghiêm túc.



- Ừm, về công việc à, được, được.



Diệp Lăng Phi vừa nghe Trương Lộ Tuyết nói là chuyện của công việc trong lòng thở nhẹ nhõm, đẩy cửa phòng bảo Trương Lộ Tuyết vào.



Đợi Diệp Lăng Phi đóng cửa phòng làm việc, Trịnh Khả Nhạc liền sát lại trước mặt Từ Oánh nói nhỏ:



- Chị Oánh Oánh. Phó Giám đốc Trương muốn làm gì thế, sao em cảm thấy sắc mặt của cô ấy rất khó coi, hình như là đang rất tức giận.



- Sao chị biết được, em lại là trợ lý của cô ấy, việc này em nên rõ hơn chị mới phải chứ.



Từ Oánh đến rất sớm, đã bắt đầu xử lý công văn rồi, nghe Trịnh Khả Nhạc hỏi mình cô ngẩng đầu lên cười nói:



- Chị thấy em cứ lo làm tốt công việc đi, đừng có quan tâm đến những chuyện khác.



Trinh Khả Nhạc gật gật đầu nói:



- Em cũng là nghĩ cho công việc của em đó chứ, dù sao cô ấy cũng là lãnh đạo của em mà.



Sau khi Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi bước vào văn phòng làm việc, Trương Lộ Tuyết ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi, nói với ngữ khí lạnh như băng:



- Giám đốc Diệp, tôi thấy công việc của Giám đốc Diệp rất bận, là phó giám đốc bộ phận của phòng tổ chức, tôi có nghĩa vụ phải gánh vác nhiều công việc với Giám đốc Diệp.



Diệp Lăng Phi dựa lưng vào thành ghế, ánh mắt hắn mơ màng nghe những lời Trương Lộ Tuyết nói. Theo như Diệp Lăng Phi thấy được. Trương Lộ Tuyết không đơn giản là chỉ muốn gánh vác một số công việc với mình, đây rõ ràng là muốn thêm nhiều thực quyền với mình. Tính từ lúc Trương Lộ Tuyết gia nhập phòng tổ chức, tất cả những việc cô làm chẳng qua chỉ là một vài công việc hiểu biết quy trình làm việc của phòng tổ chức, vốn không có đề cập và phê duyệt đến các loại công việc thực chất, bây giờ Trương Lộ Tuyết đàm phán gánh thêm một số công việc với mình thể hiện rõ là muốn có một số công việc mang tính thực tế.



Diệp Lăng Phi đoán sở dĩ Trương Lộ Tuyết làm như vậy chắc chắn là muốn tìm sơ hở của mình, từ đó sẽ khiến cho mình rời khỏi vị trí giám đốc bộ phận của phòng tổ chức này. Diệp Lăng Phi thấy nực cười trong bụng, tâm tư của tiểu nha đầu này cũng khá nhiều đấy. Có điều, đây cũng là điều Diệp Lăng Phi thấy hài lòng. Hắn vốn không thích bản thân mình cả ngày bị hạn chế trong cái bộ phận tổ chức này.




Chỉ nhìn thấy Trần Ngọc Đình tay đang cầm tờ giấy trắng nhìn xem, nhìn thấy Diệp Lăng Phi bước vào, Trần Ngọc Đình gấp tờ giấy lại bỏ vào trong bì thư.



Diệp Lăng Phi đi thẳng đến trước mặt Trần Ngọc Đình, nhìn thấy đơn từ chức đặt trên góc bàn, Diệp Lăng Phi cười nói:



- Chị Ngọc Đình, sao lại phải từ chức?



Trần Ngọc Đình gật đầu, khóe mắt cô có quầng thâm đen hiện rõ đó là nguyên nhân của việc không ngủ được ngon.



- Dự án hợp tác lần này do chị giành làm chủ, vốn chị cho rằng hợp tác với công ty Benz của Đức mười đã nắm được chín phần chắc, nhưng không ngờ bên Đức lại đột nhiên thông báo bọn họ đã thông qua khảo sát, cho rằng không thích hợp với việc hợp tác cùng chúng ta, kết quả dự án đó đã tiêu tan rồi. Chị biết tập đoàn Tân Á của chúng ta vẫn luôn thay đổi mô hình, nhưng lần này chính là muốn thông qua sự hợp tác với công ty Benz của Đức để đạt đến mục đích thay đổi mô hình, nhưng chị lại khiến cho tất cả mọi người trong tập đoàn này đều thất vọng rồi, chị cảm thấy có ở lại tập đoàn cũng không có ý nghĩa gì nữa, chị đinh tự nhận lỗi và xin từ chức.



Diệp Lăng Phi bật cười, hắn nhìn khuôn mặt khiến người ta phải xao động đó của Trần Ngọc Đình nói:



- Chị Ngọc Đình, sao em cảm thấy có lúc chị rất ngốc, ừm, giống như một tiểu cô nương còn trẻ tuổi vậy, đặt biệt buông thả.



Trần Ngọc Đình sững sờ, không hiểu câu nói này của Diệp Lăng Phi có ý gì. Diệp Lăng Phi nhấc chân bắt chéo nói:



- Dự án hợp tác lần này không phải một mình chị theo, chủ tịch Trương của chúng ta cũng theo mà, nếu nói có trách nhiệm thì trách nhiệm của ông ấy là lớn nhất. Hơn nữa, cũng chẳng phải chỉ là một dự án hợp tác với nước ngoài hay sao, có việc gì to tát đâu chứ. Tôi thấy nếu như thật sự đã đàm phán thành công rồi thì ngược lại đó không phải việc tốt.



Trần Ngọc Đình càng không hiểu gì cả, cô thật sự không tài nào hiểu được hàm ý trong câu nói này của Diệp Lăng Phi. Lời của Diệp Lăng Phi nói ra khiến cho Trần Ngọc Đình cảm giác hình như dự án này đàm phán không thành là một việc đáng để chúc mừng vậy.



- Chị Ngọc Đình, em hỏi chị, chị có biết việc công ty Schneider thu mua xưởng thiết bị điện máy công cụ Thượng Hải không?



Diệp Lăng Phi hỏi.



Trần Ngọc Đình thật sự vẫn không biết chuyện nãy, cô lắc đầu. Diệp Lăng Phi cười nói:



- Chị Ngọc Đình, nếu chị biết chuyện này, chị sẽ rõ được nếu như chúng ta không hợp tác với công ty nước ngoài còn có thể tiếp tục sinh tồn, một khi đã hợp tác rồi, vậy thì tương lai của tập đoàn Tân Á chúng ta sẽ không thể nào tiếp tục sinh tồn được nữa.



Trần Ngọc Đình không ngờ việc hợp tác lần này lại là mũi dao hai lưỡi, cô chỉ là nhìn thấy hợp tác với công ty Benz của Đức có thể mang đến sự phát triển không gian cực lớn cho Tập đoàn Tần Á, nhưng cô lại không ngờ sau lưng cái không gian phát triển cực lớn này vẫn còn ẩn náu một cái hố sâu. Diệp Lăng Phi cũng không giải thích nhiều công ty Schneiđer với xưởng điện khí công cụ máy móc Thượng Hải rốt cuộc là chuyện gì. Sau khi Trần Ngọc Đình điều tra xong thì sắc mặt của cô đột nhiên trắng bệch, nhất thời có chút bất động.