Đô Thị Tàng Kiều

Chương 480 : Cho tôi một sự giải thích rõ ràng!

Ngày đăng: 10:54 18/04/20


Lúc Diệp Lăng Phi gọi điện cho Chu Hân Minh. Chu Hân Minh đang ở trong đồn công an đường Thiên Tân, mới sáng hôm nay cô đã gọi điện cho cục trưởng Triệu Thiên Tiêu, nói cho cục trưởng Triệu Thiên Tiêu biết chuyện xảy ra ở đồn công an đường Thiên Tân.



Triệu Thiên Tiêu sau khi nghe Chu Hân Minh tường thuật xong lập tức nổi trận lôi đình, ông ta không ngờ đường Thiên Tần lại loạn thành như vậy, trong điện thoại Triệu Thiên Tiêu mắng chửi đồn trưởng đồn công an đường Thiên Tân Vương Thiên Quân. Trong điện thoại Triệu Thiên Tiêu bảo Chu Hân Minh dẫn người của đội cảnh sát hình sự lập tức đến đồn công an ở đường Thiên Tân, ông ta sẽ đến đó sau, nếu thật sự điều tra ra được đồn trưởng đồn công an đường Thiên Tân Vương Thiên Quân có vấn đề, ông ta sẽ đích thân giải Vương Thiên Quân đến phòng kiểm tra kỷ luật. Việc này phần lớn là Triệu Thiên Tiêu muốn làm cho Chu Hân Minh thấy, nếu đổi thành người khác và phản ứng của ông ta đôi với tình hình này, Triệu Thiên Tiêu sẽ bảo Vương Thiên Quần đích thân đến gặp ông để giải thích, chứ sẽ không giống nổi trận lôi đình như lúc nãy, hơn nữa còn lập tức giải quyết việc này.



Chu Hân Minh sai người thẩm vấn mấy tên trộm đó, đồng thời tiến hành bắt những tên trộm lọt lưới còn lại, Chu Hân Minh yêu cầu bất luận thế nào cũng phải bắt cho bằng được nhóm phạm tội có mang chút tính chất xã hội đen này, hơn nữa còn phải trừ tận gốc, tuyệt đối không được để thoát tên nào cả. Lệnh này của Chu Hân Minh vừa hạ xuống thì mấy tên trộm bị bắt đến quả thật là quá xui xẻo, ngoài hai tên trộm bị Diệp Lăng Phi đánh vỡ cằm không thể thẩm vấn được ra, mấy tên trộm còn lại sau khi được chứng minh không có nguy hiểm đến tính mạng đều bị dẫn hết về đội cảnh sát hình sự. Nếu việc này bị các phương tiện biết được, không bảo đảm được sẽ có tinh tức nóng hổi liền, vì mấy tên trộm này tuy là nghi phạm có liên quan đến vụ án, vẫn đang bị thương, dựa theo quy trình thông thường là nên đưa đến bệnh viện trị thương. Nhưng lần này Chu Hân Minh bất chấp, ai bảo mấy tên trộm này gây chuyện trên đầu cô, cô đã nói với thuộc hạ của mình, cứ yên tâm mà thẩm vấn đi, có xảy ra chuyện gì thì xem như là do cô.



Đồn công an Đường Thiên Tân bên đó. Vương Thiên Quân mới sáng sớm vẫn chưa biết có chuyện gì cả, liền bị Chu Hân Minh dẫn người đến chặn Vương Thiên Quân ở văn phòng làm việc rồi.



- Chắc nhầm lẫn rồi, tôi là đồn trường đồn công an ở đây, các anh là đội cảnh sát hình sự, chúng ta đều là cảnh sát, sao các anh lại chắn tôi ở đây.



Vương Thiên Quân còn muốn giải thích tiếp thì nghe Chu Hân Minh lạnh lùng nói:



- Đồn trưởng Vương, anh đừng có nôn nóng, cục trưởng Triệu lập tức đến giờ, tôi chỉ là đến trước để chào đồn trưởng Vương một cái, hôm qua ví tiền của tôi bị giật, kết quả tôi đến đây báo án, công an trực ban của các anh chỉ làm bảng ghi chép cho tôi, tôi rất không hài lòng về phương thức giải quyết kiểu này. Vì thế nên hôm nay tôi đích thân dẫn người của đội cảnh sát hình sự đến đây chính là muốn trao đổi với đồn trưởng Vương, xem thử làm thế nào để bắt toàn bộ bọn trộm ở Đường Thiên Tân này.



Vương Thiên Quân vừa nghe xong câu này thì đầu xong vòng vo, hắn biết vị nữ đội trưởng đội cảnh sát hình sự đứng trước mặt đây là không thể đắc tội được, bố của người ta là thị trưởng mà, ai đám đụng vào chứ.



Đầu Vương Thiên Quân toát cá mồ hôi hột, hắn vội vàng mời khách ngồi nói:



- A, đội trưởng Chu, lúc nãy tôi không thấy cô, mời ngồi, mời ngồi.



- Không cần đâu, tôi đứng sẽ tốt hơn.



Chu Hân Minh nói vậy Vương Thiên Quân cũng không dám ngồi. Hắn đứng bên cạnh Chu Hân Minh mặt cười tươi nói:



- Đội trưởng Chu, cô nói hôm qua cô mất ví tiền ở Đường Thiên Tân này à, hừ, hôm qua tôi không có đi làm, không biết chuyện này, đợi lát nữa tôi hỏi tên khốn nào trực ban mà lại đám dấu tịt chuyện này không cho tôi biết. Tôi buộc phải bảo tên khốn này cút khỏi.



Vương Thiên Quân chửi.



Chu Hân Minh cười nhạt nói:



- Đồn trưởng Vương, anh không cần phải nói những lời này trước mặt tôi, tôi thấy thời gian cũng xấp xỉ rồi, cục trưởng của chúng ta chắc đã đến rồi, anh giữ những lời này để nói với cục trưởng Triệu đi. Hôm nay tôi đến đây không có ý gì khác, chính là dẫn người của chúng tôi đến đây cùng với công an của bên anh được phái đi để cùng phá án với chúng tôi.



- Vậy tốt thôi, có người của đội cảnh sát hình sự cùng hợp tác với chúng tôi phá án. Tôi tin vụ án này không quá hai ngày sẽ phá xong.



Trán của Vương Thiên Quân toát đầy cả mồ hôi lạnh. Chu Hân Minh đã nhìn thấy thắc mắc hỏi:



- Đồn trưởng Vương, ở đây rất nóng phải không, sao tôi không cảm giác được vậy!



- Tôi cảm thấy hơi nóng.



Vương Thiên Quân vội vàng đáp.



Chu Hân Minh cười lạnh lùng nói:



- Tôi thấy lát nữa cục trưởng Triệu đến, anh sẽ càng thấy nóng hơn nữa.



Chu Hân Minh vừa dứt lời liền nhìn thấy Triệu Thiên Tiêu bước vào văn phòng của đồn trưởng Vương Thiên Quân. Triệu Thiên Tiêu mặt đanh như thép đi đến trước mặt Vương Thiên Quân đập manh tay xuống bàn làm việc của Vương Thiên Quân, nghe một tiếng "rầm", cả người Vương Thiên Quân run bầm bập, Triệu Thiên Tiêu kéo mặt dài ra nói:




- Bà xã, anh đi rót cho em một cốc nước uống trước đã, em chờ anh một chút nha.



Nói xong Diệp Lăng Phi nhanh chóng đi lấy thức uống cho Bạch Tình Đình.



Một lát sau Diệp Lăng Phi bưng nước uống quay về chỗ ngồi, hai tay đặt cái cốc đầy thức uống cung kính đặt trước mặt Bạch Tinh Đình nói:



- Bà xã, bây giờ em có thể bắt đầu được rồi chứ?



Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi đặt cốc nước uống trước mặt cô thì cô mới hắng giọng nói:



- Nhìn từ thân phận thành kính này của anh, em sẽ nói cho anh nghe, thịt bò tái ở đây vừa ngọt vừa chua, ăn thịt bò tái có thể tăng trưởng da thịt, còn có công hiệu làm đẹp. Còn khoai tây chiên ở đây không phải là loại bình thường, là dùng trứng và salat trộn bên trên rồi chồng thêm một lớp lòng đỏ trứng, ăn cảm giác rất mềm dẻo.



Bạch Tình Đình uống một ngụm nước, nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang tập trung tinh thần chăm chú lắng nghe, trong lòng lại đắc ý thêm một chút, tiếp tục nói:



- Thật ra khoai tây chiên chỉ hàm chứa 0.1% dầu mỡ, ăn khoai tây chiên này có nhiều dinh dưỡng khoa học hơn các loại khoai tây thông thường khác.



Diệp Lăng Phi chăm chú lắng nghe không ngừng gật đầu, không biết từ lúc nào Diệp Lăng Phi đã tháo giầy trên một chân ra rồi, len lén đưa ra thò vào giữa hai đùi Bạch Tình Đình, đũng đầu ngón chân kẹp tất len đen của Bạch Tình Đình mặc trên đùi nhẹ nhàng, túm lấy.



Bạch Tình Đình đang say sưa kể, cái túm lấy không hề có phòng bị này đã khiến Bạch Tình Đình thốt lên một tiếng "a". Bạch Tình Đình trừng Diệp Lăng Phi một cái nói nhỏ:



- Đáng ghét.



Cái túm lấy nãy khiến cho trong đầu Bạch Tình Đình không nghĩ được gì. Bạch Tình Đình nhìn trái nhìn phải rồi lại nói nhỏ:



- Có người đang nhìn chúng ta đấy, anh mau bỏ chân ra.



Diệp Lăng Phi cũng nhìn trái nhìn phải rồi thô tục nói:



- Ai dám nhìn anh sẽ móc con ngươi của người đó ra!



Diệp Lăng Phi nói xong, ngón chân cái vẫn không nỡ rời khỏi vùng ấm nóng giữa hai chân, nhẹ nhàng mò mẫn ở bên trong.



Mặt Bạch Tình Đình đỏ như gấc nhẹ nhàng nói:



- Ông xã, anh có thể giúp em đi lấy ít salat được không?



Bạch Tình Đình lúc này thật sự nghĩ không ra cách nào tốt hơn đê ngón chân cái của Diệp Lăng Phi rời khỏi, đành phải sử dụng mỹ nhân kế này.



Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy rồi lại nhìn trong ánh mắt yêu kiều của Bạch Tình Đình thật dịu dàng, luyến tiếc thu ngón chân cái lại, đứng lên đi lấy salat cho Bạch Tình Đình, không lâu sau Bạch Tình Đình lại nhẹ nhàng bảo Diệp Lăng Phi lấy cho cô bánh hải vị, một lúc lại nháy đôi mắt to tròn đáng yêu bảo Diệp Lăng Phi đi lấy cho cô đồ chấm... trong lúc Diệp Lăng Phi đi lấy khoáng chuyến thứ mười thì có một thanh niên đầu hói khoáng hơn bốn mươi tuổi dùng ánh mắt miệt thị nhìn Diệp Lăng Phi, sau đó lầm bầm nói bằng một câu tiếng Anh:



- Đồ quê mùa.



Diệp Lăng Phi nhìn người đàn ông đó một cái rồi cũng đáp bằng một câu tiếng anh:



- Ngốc mới đội mũ!