Đô Thị Tàng Kiều

Chương 529 : Chúng ta cùng nhau bám lấy anh ấy đi

Ngày đăng: 10:55 18/04/20


Sắc mặt Diệp Lăng Phi trầm xuống. Hắn chửi rủa trong miệng:



- Tên khốn nạn này. Dám trêu chọc lên đầu bố mày à.



Vu Đình Đình mơ hồ. Cô không biết tên bất nhân Tiền Tiêu và Diệp Lăng Phi có quan hệ như thế nào. Vu Đình Đình vừa định cử động một chút nhưng cô quên mất là thân thể của cô và Diệp Lăng Phi đang dung hợp chặt cùng một chỗ. Vừa cử động liền cảm giác Diệp Lăng Phi cũng giật lên trong thân thể nàng. Thân hình mềm mại của Vu Đình Đình không chịu được nữa rồi. Lần này làm cho cô thở gấp một tiếng.



Diệp Lăng Phi vốn định sẽ không phóng hết. Hắn chỉ muốn Vu Đình Đình trong lúc mơ màng đắm chìm ** hỏi rõ xong nguyên nhân của sự việc. Bây giờ Vu Đình Đình vừa động làm khơi gợi lên ham muốn của Diệp Lăng Phi.



Diệp Lăng Phi ôm mông Vu Đình Đình từ trên ghế đứng lên. Vu Đình Đình hai tay ôm chặt lấy đôi vai cường tráng của Diệp Lăng Phi. Miệng thở gấp gáp. Lúc này Diệp Lăng Phi chỉ muốn phóng ra. Ôm chặt Vu Đình Đình bước hai bước. Tới bên giường, đặt Vu Đình Đình lên giường, bắt đầu dùng sức **.



Sau khi Vu Đình Đình phát ra tiếng rên rỉ hưng phấn cực điểm, Diệp Lăng Phi đè lên người Vu Đình Đình thở hổn hển.



Sau khi Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình tắm xong, Diệp Lăng Phi ôm Vu Đình Đình dỗ Vu Đình Đình ngủ như một đứa trẻ. Vu Đình Đình nằm trong lòng Diệp Lăng Phi, trên mặt hiện lên nụ cười của một cô gái hạnh phúc. Cô chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.



Nhìn tư thế ngủ của Vu Đình Đình như một đứa trẻ vậy, Diệp Lăng Phi thầm rủa:



- Tiền Tiêu, tên hỗn đản này. Ngươi chơi đùa con gái thì cứ chơi đùa con gái. Lại chọc tới ta rồi. Ta nhất định tính sổ với ngươi thay cho Đình Đình.



Diệp Lăng Phi rất đau lòng khi Vu Đình Đình bị ám ảnh đến mức đó. Hắn vốn không quan tâm đến cô gái có tên Đan Đan đó. Dù sao cũng chẳng có liên quan gì đến mình. Cho dù có bị Tiền tiêu chơi đùa chán chê rồi vứt bỏ. Đó cũng là do tự cô ta chuốc lấy thôi. Đối với những chuyện như thế này, hành động của cô ta không đáng được đồng tình.



Diệp Lăng Phi rất thương Vu Đình Đình. Nhìn vu đình đình ngủ ngon lành như vậy, Diệp Lăng Phi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nhưng hắn lại lo lắng là nếu Đình Đình tiếp tục nghĩ đến chuyện này nữa thì cái cảnh đáng sợ đó không biết có để lại trong tâm trí Đình Đình rất lâu hay không.



Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng khẽ cử động cánh tay, khẽ rút cánh tay ra khỏi cổ Vu Đình Đình. Hắn xuống giường, nhìn thấy Vu Đình Đình không có bất cứ phản ứng gì, lúc này Diệp Lăng Phi mới đi ra khỏi phòng ngủ.



Diệp Lăng Phi đi lên ban công lầu hai, gọi điện cho Đường Hiểu Uyển. Tối hôm qua Đường Hiểu Uyển ở nhà. Hôm nay Đường Hiểu Uyển vốn định quay về biệt thự nhưng vừa lúc nãy đám bạn học đại học của cô lại tụ họp. Đường Hiểu Uyển phải đi tham dự buổi gặp mặt rồi. Đường Hiểu Uyển định sau khi tụ họp xong với đám bạn thì nửa đêm sẽ quay về biệt thự.



Lúc Diệp Lăng Phi gọi cho Đường Hiểu Uyển thì Đường Hiểu Uyển đang cùng đám bạn tán gẫu ở khách sạn. Trong đó còn có mấy người bạn nam đã thích Đường Hiểu Uyển từ lúc còn học đại học. Nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi, Đường Hiểu Uyển đi ra cửa khách sạn nói chuyện điện thoại.



- Diệp đại ca, có chuyện gì thế?



Đường Hiểu Uyển hỏi.



- Hiểu Uyển, em đang ở đâu vậy? Tối nay có về biệt thự không?



Diệp Lăng Phi hỏi.



- Em đang tham dự buổi gặp mặt lớp. Có thể sau em quay về biệt thự muộn một chút.



Đường Hiểu Uyển giải thích.


- Em cứ tưởng Đình Đình vừa có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà em tin chắc là em Đình Đình nhất định bị kinh động rất lớn.



Quả thật là vậy. Vừa rồi rõ ràng là cô ấy đã ngủ thiếp đi rồi còn bị giật mình tỉnh dậy.



Diệp Lăng Phi quay người về phía Đường Hiểu Uyển hỏi:



- Em không phải là tham dự buổi gặp mặt cùng bạn bè sao. Sao kết thúc nhanh vậy.



Đường Hiểu Uyển cười nói:



- Chưa kết thúc. Em lén chạy đến đây đó. Tóm lại không có gì thú vị cả. Mọi người lâu rồi không gặp, ngồi lại với nhau nói chuyện thôi, chán chết được.



Đường Hiểu Uyển vừa dứt lời thì điện thoại của cô reo lên. Đường Hiểu Uyển lấy điện thoại trong túi xách ra, chỉ liếc mắt một cái rồi bỏ lại vào túi xách.



Diệp Lăng Phi thấy lạ hỏi:



- Hiểu Uyển, sao lại không nghe điện thoại thế?



- Một con heo mập gọi đến!



Đường Hiểu Uyển cười ha hả nói:



- Hắn cũng hơn hai trăm ba mươi cân rồi, càng lớn càng mập như heo. Vốn dĩ là hồi còn đi học đã bám lấy em. Tối nay lại gặp lại hắn liền xin số em. Ai mà thèm nghe điện thoại của hắn chứ. Sớm biết vậy không cho hắn số điện thoại thì tốt hơn.



- Xem ra Hiểu Uyển nhà chúng ta cũng không ít người theo đuổi ha.



Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói:



- Hiểu Uyển, em cần phải hết sức cẩn thận. Nhớ kỹ đó, tương lai mà lấy chồng béo mập như vậy, vừa lên giường, đừng nói gì khác chỉ việc đè lên là em chết mất đó.



Đường Hiểu Uyển vừa nghe xong, vểnh môi lên nói:



- Diệp đại ca, đời này em không có ý muốn lập gia đình. Cứ như vậy mỗi ngày quấn lấy Diệp đại ca. Đình Đình, em nói hai chúng ta cùng nhau quấn lấy Diệp đại ca được không?



Vu Đình Đình bối rối, vội vàng nói:



- Được!



Cô nói xong, có cảm giác không được ổn liền im lặng không nói thêm một câu nào nữa.