Đô Thị Tàng Kiều

Chương 531 : Thức đêm mới biết đêm dài!

Ngày đăng: 10:55 18/04/20


Trở lại biệt thự, Đường Hiểu Uyển đi tắm trước. Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình chỉ đơn giản rửa mặt qua qua. Ngồi trên giường trong phòng ngủ. Diệp Lăng Phi còn đang lo lắng hắn làm như vậy, Vu Đình Đình sẽ không được thoải mái.



Vu Đình Đình cười nói:



- Diệp đại ca. Em không sao. Thật mà.



Diệp Lăng Phi rất hiểu tính cách của Vu Đình Đình. Vu Đình Đình càng nói không có việc gì. Chứng tỏ trong lòng nàng có chuyện. Chỉ là không muốn để cho người khác lo lắng mà cố ý giã bộ như vậy thôi.



Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình ở phòng ngủ hàn huyên một hồi thì Đường Hiểu Uyển tắm rửa xong khoác áo ngủ đi vào. Nàng dùng khăn đang lau khô tóc. Thấy Diệp Lăng Phi chỉ mặc một chiếc quần đùi màu đen, người cởi trần ngồi ở trên giường với Vu Đình Đình. Đường Hiểu Uyển mặt liền đỏ lên. Dù sao nàng và Diệp Lăng Phi còn chưa phát sinh quan hệ. Tuy nói trước kia hai người đã từng có chuyện gần như phát sinh quan hệ. Nhưng nếu như Đường Hiểu Uyển và Diệp Lăng Phi thật sự thân mật giống như vợ chồng. Đường Hiểu Uyển vẫn có chút không thích ứng.



Đường Hiểu Uyển quay người. Nói với Diệp Lăng Phi:



- Diệp đại ca. Chúng ta ngủ thế nào?



- Anh muốn ngủ giữa hai vị mỹ nữ. Không biết có thể như vậy không nhỉ?



Diệp Lăng Phi vừa nói đã nằm lên giường. Nằm ở giữa giường. Thuận tiện kéo chăn lên, đắp ngang bụng mình.



Đường Hiểu Uyển cảm giác mình vẫn là có chút không thích ứng. Nàng đưa tay tắt đèn phòng ngủ. Toàn bộ phòng ngủ chỉ còn đèn tường đầu giường phát ra ánh sáng vàng nhạt. Bất quá như vậy lại cảm thấy phòng ngủ tràn ngập một loại cảm giác lãng mạn, mông lung.



Đường Hiểu Uyển chậm rãi đi tới bên giường. Thấy Vu Đình Đình ngồi ở bên giường. Nàng nói:



- Đình Đình. Em ngủ ở đâu?



- Em ở bên cạnh. Em quen ngủ ở bên cạnh rồi. Vu Đình Đình nói.



Đường Hiểu Uyển đến bên kia giường. Cởi dép. Mang theo hương thơm của sữa tắm nằm ở bên cạnh Diệp Lăng Phi. Vu Đình Đình cũng lên giường. Nàng vừa nằm xuống. Liền quay mặt nói với Diệp Lăng Phi:



- Diệp đại ca. Ngủ ngon!



- Ngủ ngon!



Diệp Lăng Phi nói xong hôn lên gương mặt trắng nõn của Vu Đình Đình một cái. Rồi quay đầu sang, cũng hôn một cái lên má Đường Hiểu Uyển. Kéo chăn. Nói:



- Mọi người ngủ ngon.



Đường Hiểu Uyển đưa tay tắt đèn. Phòng ngủ lập tức biến thành một mảnh tối đen. Chỉ còn nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ.



Vu Đình Đình rất nhanh liền ngủ, lúc trước nàng và Diệp Lăng Phi triền miên tiêu hao rất nhiều thể lực. Đã sớm cảm thấy uể oải, cho nên vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ.




Bạch Tình Đình nói.



- Không phải có câu tục ngữ là biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng sao. Mình thế nào cũng phải thăm dò tất cả mọi chuyện của hắn để quản lý hắn.



Chu Hân Minh cười cười. Không nói thêm gì nữa. Nàng lo lắng nói thêm gì nữa, không chừng chính mình sẽ lỡ miệng đem bí mật của Diệp Lăng Phi nói ra. Bất quá. Chu Hân Minh cũng cảm giác được bí mật của Diệp Lăng Phi cho dù tiếp tục giấu diếm. Cũng sẽ không giấu diếm được lâu. Bạch Tình Đình đã tiếp cận đến bí mật của Diệp Lăng Phi.



Diệp Lăng Phi cũng không về phòng ngủ. Ngay khi Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh rời khỏi không lâu sau. Diệp Lăng Phi liền gọi điện thoại cho Dã Thú và Dã Lang. Nói có chuyện tìm bọn họ.



Diệp Lăng Phi lần này thực sự có chút tức giận. Hoàn toàn bởi vì Vu Đình Đình. Hắn cho rằng đều là vì Tiền Tiêu. Nếu không Vu Đình Đình cũng sẽ không phải tận mắt thấy bạn học của nàng chết thảm. Diệp Lăng Phi đem tất cả đều quy tội lên đầu Tiền Tiêu, định làm cho Tiền Tiêu phái trả giá đắt.



Diệp Lăng Phi và Dã Lang, Dã Thú gặp nhau ở khu làm việc chuyên môn cho chuẩn bị tổ chức Lang Nha của công ty bảo an Hắc Thủy. Diệp Lăng Phi an bài hai người Dã Lang, Dã Thú giám sát Tiền Tiêu, theo dõi Tiền Tiêu thích làm gì, tiếp xúc với người nào, hay đi đâu....vân vân.



- Lão đại, nếu như thật sự muốn chỉnh tên kia. Hà tất phiền phức như vậy. Trực tiếp tìm người giết chết hắn là được.



Dã Thú nói to lên.



- Đây chính là thủ pháp đơn giản nhất.



- Tiền Tiêu tên này muốn chết thống thống khoái khoái. Cũng không dễ dàng như vậy. Tao muốn dằn vặt hắn. Cho hắn biết cái gì gọi là bị sống không được muốn chết không xong.



Diệp Lăng Phi nói.



- Ta muốn phá hũy tinh thần hắn. Đồng thời thuận tiện cũng muốn làm cho cha hắn biết đắc tội tao thì có kết quả gì. Hừ. Tao vốn muốn buông tha lão gia hỏa này. Nhưng không nghĩ tới lão gia hỏa này hôm qua còn dám khiêu khích tao. Vậy xin lỗi rồi, lần này thu thập bọn chúng luôn thể.



- Lão đại. Không thành vấn đề!



Dã Thú nói.



- Chuyện này giao cho em đi.



Dã Thú nói xong. Vừa cười nói:



- Lào đại. Buổi tối có thời gian không. Chúng ta đi ra ngoài uống rượu chứ?



Diệp Lăng Phi nhớ tới mình đã sớm đáp ứng với Dã Lang, Dã Thú đi uống rượu. Hắn gật đầu, nói:



- Được rồi. Thời gian và địa điểm do bọn mày chọn. Đến lúc đó báo cho tao biết là được.