Đô Thị Tàng Kiều

Chương 544 : Sinh nhật ngọt ngào

Ngày đăng: 10:55 18/04/20


Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiểu Uyển nhắc tới hôm nay là sinh nhật cô thì giật này mình, vội vàng bước tới trước bàn làm việc. Đường Hiểu Uyển không hiểu Diệp Lăng Phi định làm gì, cô cũng vội bước qua.



Nhìn thấy Diệp Lăng Phi rút từ trong ngắn kéo cuốn sổ ghi chép, lật lật xem. Đột nhiên Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên, cười nói:



- Hiểu Uyển, em nhớ sinh nhật của em là mùng ba tháng năm cơ mà, hôm nay không phải là sinh nhật em. Em định đón sinh nhật gì hà?



- Ai nói, em đón sinh nhật vào ngày Dương lịch!



Đường Hiểu Uyển nói, rút ví tiền từ trong túi ra, rồi lại từ trong ví rút ra tấm chứng minh thư, chỉ vào ngày ghi trên chứng minh thư nói:



- Diệp đại ca, anh nhìn xem đây là ngày nào? Chính là hôm nay!



- Sao anh không thấy em nói tới điều này. Em xem, anh còn ghi cả ngày sinh nhật của em vào đây nè.



Diệp Lăng Phi dùng ngón tay chỉ vào dòng ghi ngày sinh nhật Hiểu Uyển trên cuốn sổ ghi chép nói:



- Anh chắc chắn ban đầu em không có nói là đón sinh nhật vào ngày Dương.



- Hôm nay em muốn đón sinh nhật vào ngày Dương.



Đường Hiểu Uyển chu miệng nói:



- Mẹ còn muốn em về nhà ăn cơm, nhưng em không về, em muốn ăn cơm cùng Diệp đại ca. Tóm lại, tối nay chính là sinh nhật em. Em muốn cùng Diệp đại ca đón sinh nhật. Đợi khi em đón sinh nhật Dương lịch xong, em lại cùng chị Khả Hân tổ chức chúc mừng.



Diệp Lăng Phi cười nói:



- Được, anh biết rồi. Em muốn nhận hai lần quà sinh nhật của anh chứ gì.




Trương Việt cười hì hì nói:



- Mày được đó. Cũng không sợ hồn nó về tìm mày sao.



- Nó sống tao còn chẳng sợ huống chi giờ lại chết rồi.



Tiền Tiêu cúp máy của Trương Việt xong thì nhìn đồng hồ. Cùng sắp tám giờ tối rồi. Trời bên ngoài đã tối sầm lại. Tiền Tiêu nghĩ tối nay tới phiên cô y tá nhỏ trẻ tuổi kia trực ban. Vừa nghĩ tới cô sái nhỏ vừa tốt nghiệp trường y xong thì tim Tiền Tiêu lại thình thình nổi lên. Trong lòng thầm tính kế làm thế nào để kéo cô y tá nhỏ đó lên giường.



Giờ Tiền Tiêu cũng chi có thể nghĩ mà thôi. Chân hắn giờ sắp đứt rồi, lại đang bó bột, dù cô y tá đó chịu thì Tiền Tiêu cũng lực bất tòng tâm. Chỉ là cái tay của hắn thì đang rảnh. Nhân tiện sờ sờ trêu chọc tí cho vui.



Tiền Tiêu nghĩ chắc tầm mười giờ là cô y tá nhỏ tới kiểm tra phòng. Mình chợt mắt chút đã, đợi cô y tá đó tới thì trêu cô ấy một trận.



Tiền Tiêu đang nghĩ như thế thì bất giác thiếp đi.



Trong lúc mông lung. Tiền Tiêu hình như nghe thấy cửa phòng mở ra. Hắn mờ mắt, thấy phòng mình đen như mực. Cũng không biết đèn tắt từ lúc nào. Tiền Tiêu nhớ mình không tắt đèn. Có lẽ do y tá của bệnh viện tắt. Tiền Tiêu nghĩ thế, nhìn về phía cửa phòng, chỉ thấy bóng một cô gái mặc quần áo y tá màu trắng bước vào.



- Xem ra cô y tá nhỏ đó tới rồi.



Nghĩ thế, hắn liền ngồi dậy. Hắn vừa ngồi dậy định bảo cô y tá nhỏ bật đèn thì đột nhiên trong phòng, xuất hiện khuôn mặt của một cô gái mặc đồ y tá màu trắng. Nhờ ánh sáng chiếu vào phòng bệnh. Tiền Tiêu chỉ thấy vết máu dính trên mặt cô gái. Tiền Tiêu không thấy còn đỡ. Vừa thấy xong thì ngơ người. Cô gái kia chẳng phải là Đan Đan vừa mới chết hay sao.



Ánh trăng chiếu vào phòng bệnh. Tiền Tiêu nghĩ chắc mình làm mơ. Hắn giơ tay tát mạnh lên mặt mình, rất đau. Đây không phài là mơ. Lúc này, cô gái có khuôn mặt đẫm máu kia đang giơ tay ra. Hai tay vốn rất mềm mại nõn nà đó giờ còn dính đầy máu là máu.



- Trả lại mạng cho ta!



Cô gái đó phát ra âm thanh rất thảm thương. Hai tay bóp lấy cổ Tiền Tiêu, khiến Tiền Tiêu sợ quá ngất lịm đi.