Đô Thị Tàng Kiều

Chương 567 : Trang bị tối tân

Ngày đăng: 10:55 18/04/20


Diệp Lăng Phi tỉnh giấc lúc sáng sớm đã không thấy Bạch Tình Đình và Vú Ngô đâu nữa. Hắn lười biếng bước vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn tắm lớn đã được sả đầy nước.



Lúc này căn biệt thự lớn chỉ còn mình hắn, không biết tại sao hắn lại có cảm giác vô cùng trống rỗng mà trước giờ chưa từng cảm nhận qua, hắn không biết tự lúc nào đã quen cái cảm giác có Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính bên cạnh, đột nhiên lúc này ngoài hắn ra lại chẳng có một ai, trong lòng hắn trào dâng cảm một cảm giác rất hụt hẫng.



Diệp Lăng Phi nhắm mắt lại, hồi tưởng lại cảnh tượng cùng Bạch Tình Đình yêu kiều của hắn tối qua. Đây coi như màn diễn tập trước khi kết hôn của hai người, hắn sắp không đợi được nữa mà chỉ muốn nhanh chóng tổ chức xong hôn lễ giữa hắn và Bạch Tình Đình, vừa nghĩ đến khoái cảm mãnh liệt khi được vào trong cô, hắn đã cảm thấy hạ thân cứng lên khác thường.



Tắm xong, Diệp Lăng Phi lại trở về phòng ngủ. Vừa vào trong phòng hắn đã thấy điện thoại báo hiệu một cuộc gọi nhỡ, nhìn vào màn hình hiển thị hắn không nhịn được mà bật cười.



Đó là cuộc gọi đến của Paul, hắn nghĩ nhất định tên Paul định báo cáo thành quả. Đúng như dự đoán, khi hắn quay số gọi lại cho tên này thì nghe giọng nói lẫn tiếng cười của Paul:



- Satan, tôi có một tin tốt và một tin xấu, không biết anh muốn nghe tin nào trước.



- Nói tin xấu trước đi!



Diệp Lăng Phi đáp.



- Tin xấu là cho đến hôm nay tôi vẫn chưa thể khiến cái tên anh nói lần trước khuynh gia bại sản.



Paul nói,



- Tin tốt nữa?



- Tin tốt là tên đó dạo gần đây bị tổn thất rất nhiều tiền, hơn nữa sắp chịu một kết cục bi thảm cho tất cả mọi việc.



Paul đáp:



- Tôi ước tính có khi hắn ta phải thua lỗ trên thị trường cổ phiếu ít nhất là mười triệu tệ, anh có định tha cho hắn không?



- Không!



Diệp Lăng Phi không chút do dự nói:




- Lão già, tôi nghĩ mình không cần phải giới thiệu nhiều, loại trang bị vũ khí chiến đấu đơn lẻ này là thức mà các ông đang cần, bây giờ nó đang ở trước mặt các ông, các ông sau này có thể cải tiến nó. Năm đó tôi từng phân tách hệ thống dũng sỹ trên bộ đem bán, nghĩa là chỉ bản lẻ áo chống đạn, áo chiến đấu, trang bị vũ khí, v.v, tóm lại muốn lấy được toàn bộ trang bị dũng sỹ trên bộ rất khó, lần này Lang Nha quả thật đã rất liều mạng, tôi cũng không nói những lời thừa thãi nữa, lão già, à, còn cả tư lệnh Trương Dược nữa, các loại vũ khí khác các ông tự mình xem đi, tôi tin hôm nay các ông mời rất nhiều chuyên gia quân sự tới đây, không cần tôi phải giới thiệu nữa, giờ tôi sẽ cùng các huynh đệ của tôi dạo một vòng.



Nói đến đây, hắn không quên nhắc nhở:



- Lão già, đừng quên việc ông từng hứa với tôi!



Lão già và tư lệnh Trương Dược sớm đã bị hoa mắt trước hàng kiện container trước mặt, nghe Diệp Lăng Phi nói thế, ông không bận lòng mà vỗ ngực nói:



- Tiểu Diệp, cậu yên tâm đi, tôi đã hứa với cậu những gì tôi nhất định sẽ thực hiện, à, tiện thể tôi muốn nhắc cậu một câu, cậu đã cân nhắc đến lời đề nghị của tôi chưa?



- Đề nghị của ông? Sao tôi lại không nhớ gì về việc ông đã tùng nói với tôi về một lời đề nghị nào đó nhỉ?



Diệp Lăng Phi cảm thấy lạ lùng hỏi,



- Ông đã đề nghị tôi làm gì?



Trương Dược nghe vậy, tiếp lời:



- Chẳng nhẽ cháu quên lời đề nghị tối qua mà ta đề cập với cháu à? Đó chính là đề nghị của lão già.



- Việc này…việc này nói sau đi!



Diệp Lăng Phi đương nhiên vẫn còn nhớ lời đề nghị tổ chức Lang Nha phục vụ cho quân đội Trung Quốc mà Trương Dược nhắc đến hôm qua, chỉ là hắn không ngờ ý tưởng đó lại xuất phát từ lão già, còn Trương Dược chỉ là người truyền đạt lại. Diệp Lăng Phi không hề muốn tiếp nhận đề nghị này, trước đó hắn đã nhận được lời hứa từ phía lão già rằng sẽ tìm một chỗ an toàn có thể bảo vệ cho người của tổ chức Lang Nha, sau này có chuyện gì xảy ra, bọn hắn có thể trốn ở đó.



Lão già không muốn ép Diệp Lăng Phi. Ban đầu chính vì không muốn đôi bên đều cảm thấy ngượng ngùng nên lão mới không trực tiếp nói với Diệp Lăng Phi mà để Trương Dược chuyển lời cho ông, nhìn từ góc độ của lão già thì đương nhiên ông ta rất muốn tổ chức Lang Nha cống hiến sức lực cho quân đội, nhưng từ phía Lang Nha thì họ không hề muốn, họ từ lâu đã quen với cuộc sống đầy thử thách như vậy rồi, có sự bảo vệ của quân đội nhưng cũng đồng nghĩa với việc gánh vác trách nhiệm chính trị trên lưng, nhũng kẻ trước nay luôn tự do tự tại hoạt động độc lập, phóng khoáng này đương nhiên không hề khoái mọi kiểu ràng buộc.



Chỉ vì lợi ích kinh tế chính là quy tắc quan trọng nhất cho sự tồn tại của tổ chức Lang Nha từ trước đến nay. Nếu không thì bọn hắn đã rất dễ chịu sự áp chế của các thế lực khác rồi.



Lão già và Diệp Lăng Phi đều hiểu rõ điều này, nên có lẽ như hiện nay là tốt nhất.