Đô Thị Tàng Kiều
Chương 569 : Em là nô lệ của anh
Ngày đăng: 10:55 18/04/20
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc đứng chần chừ trước của liền đặt ly rượu xuống, quay người nói:
- Dã Thú, mày ra ngồi ghế bên cạnh đi!
Dã Thú nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc đến thì vội vàng đứng dậy, cười nói:
- Aiya, là người mà lão đại rất tin tưởng đây.
Nói xong, hắn nhường ghế của mình lại, đi đến chỗ bên cạnh ngồi xuống.
- Khả Nhạc, vào đây đi em, đây đều là huynh đệ tốt của anh!
Diệp Lăng Phi giơ tay vẫy Trịnh Khả Nhạc lại gần, Trịnh Khả Nhạc ngập ngừng bước vào, cô đảo mắt quanh phòng thì thấy toàn là những người mà cô mà cô không hề quen biết nên bước chân vẫn có phần dè dặt, cô từ từ ngồi xuống cạnh Diệp Lăng Phi.
Hôm nay Trịnh Khả Nhạc mặc một chiếc áo T- shirt cổ tròn thoải mái, còn bên dưới mặc một chiêc váy bò ngắn, bó sát vào cặp mông tròn trịa của cô. Trịnh Khả Nhạc vừa ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, thì hắn đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người cô, hắn không nhịn được mà day mũi, cười nói:
- Khả Nhạc, em sức bao nhiêu nước hoa vậy, chẳng nhẽ em muốn che giấu gì đó hay sao?
Diệp Lăng Phi đang trêu cô, theo như tính cách thường ngày của Trịnh Khả Nhạc thì cô sẽ không ngần ngại cự nự vài câu, nhưng lúc này cô lại không có chút phản kháng nào, chỉ im lặng cúi đầu, mắt mũi đỏ hoe, điệu bộ vô cùng đáng thương.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy bộ dạng này của Trịnh Khả Nhạc thì không nhẫn tâm trêu chọc cô thêm nữa mà hắn giơ tay ra, vỗ nhẹ vào vai cô, mồm nói:
- Khả Nhạc. Ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ở đây ăn với bọn anh nha. Dù gì thì cũng đều là người mình cả, đừng khách khí.
Trịnh Khả Nhạc bấy giờ mới ngẩng đầu, hốc mắt ươn ướt nhìn Diệp Lăng Phi, bộ dạng như sắp khóc, nói:
- Anh Diệp à, giờ em chẳng còn tâm trạng nào mà ăn cơm nữa.
- Không còn tâm trạng để ăn à, thế thì uống rượu đi.
Nói xong Diệp Lăng Phi cầm cái ly không rồi tự tay rót đầy ly rồi đưa cho Trịnh Khả Nhạc, nói:
- Nào, cầm lấy đi, anh giới thiệu vài người anh em của anh.
Diệp Lăng Phi giới thiệu từng người một trong đám Tiêm Đao cho Trịnh Khả Nhạc, Trịnh Khả Nhạc nghe đến cái tên nào cũng cảm thấy rất kì quái, nhưng giờ cô chẳng còn tâm trí đi bận tâm lai lịch của những người này, mà cô chỉ nâng ly vang đỏ Diệp Lăng Phi vừa rót lên, dốc hết vào miệng.
- Em say rồi, em tưởng đây là nước ngọt!
Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng của Trịnh Khả Nhạc, hỏi:
- Khả Nhạc, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Anh Diệp à, chúng ta có thể ra bên ngoài nói chuyện được không?
- Sa- tan, đại ca yên tâm đi. Bọn em sẽ không thiếu tiền con đại ca đâu
- Sa- tan?
Trịnh Khả Nhạc cuộn người lại cố tình đẩy mông lên, cô cười hỏi:
- Anh Diêp à, Sa- tan có phải biệt hiệu của anh không?
- Tiểu nha đầu, đừng hỏi nhiều, hỏi chuyện đó không tốt cho em đâu!
Diệp Lăng Phi mở mồm hôm lên đôi môi nũng nịu của Trịnh Khả Nhạc, cười nói:
- Em chỉ cần biết anh là anh Diệp của em thôi, và cùng đừng quên em đang là nô lệ của anh đấy.
- Ai là nô lệ của anh? Có bằng chứng gì không?
Trịnh Khả Nhạc cười ha hả phủ nhận:
- Không có bằng chứng em không nhận giấy nợ đâu đấy.
- Được lắm, em dám tạo phản hả!
Nói xong hắn đột nhiên bẹo mông cô, Trịnh Khả Nhạc thốt lên một tiếng kêu đau, Diệp Lăng Phi ôm lại Trịnh Khả Nhạc, tách hai chân cô ra, vắt lên hai chân hắn, ngay sau đó hai tay thọc sâu vào trong váy Trịnh Khả Nhạc, môi hắn dính chặt lấy môi cô, hôn hít mạnh bạo.
Đám Dã Thú, Dã Lang lờ đi coi như không nhìn thấy hành động thân mật của hai kẻ kia, cả đám hát hò, nói chuyện, tiện tay sờ mó em gái bên cạnh chứ tuyệt nhiên không để ý màn nóng bỏng giữa đại ca của bọn chúng và cô gái đến tìm đại ca ban nãy.
Chơi đến tận tối, Dã Thú dẫn các chiến hữu về biệt thự nhà mình nghỉ ngơi, còn Dã Lang lái xe chở Diệp Lăng Phi và Trịnh Khả Nhạc về nhà. Diệp Lăng Phi hôm nay đã uống không ít. Đã lâu rồi hắn chưa uống say đến mức nói cũng không rõ tiếng.
Dã Lang chở Trịnh Khả Nhạc về trước rồi mới phóng xe chở Diệp Lăng Phi về biệt thự của hắn.
- Lão đại, anh ổn không? Hay là tối nay em ở đây trông anh?
Dã Lang nhìn bước đi xeo vẹo của Diệp Lăng Phi mà lo lắng hỏi.
Diệp Lăng Phi xua tay, từ chối:
- Không sao, mày nhớ sáng sớm mai đến gọi anh. Mai anh mày phải kết hôn đấy.
- Vâng, đại ca!
Dã Lang đáp. Hắn nhìn thấy Diệp Lăng Phi đã nằm yên vị trên giường, mới chậm chậm quay người rời khỏi, và cũng không quên đóng cửa phòng ngủ của Diệp Lăng Phi lại.