Đô Thị Tàng Kiều

Chương 598 : Hành nghề bảo hiểm

Ngày đăng: 10:56 18/04/20


Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói muốn chơi trò chơi, hắn vội vàng nói:



- Chơi trò chơi ư? Tôi cũng không khoái chơi trò chơi lắm. Bày giờ tôi phải đi ngủ, tôi thấy cô nên tiết kiệm ít tiền điện thoại đi.



- Chỉ chơi một lát thôi mà!



Trương Lộ Tuyết đổi giọng, nũng nịu nói:



- Tôi ngủ không ngon, lẽ nào anh không thương tôi chút nào sao. Nói như thế nào thì lần đầu tiên của tôi đã cho anh rồi, chỉ bằng điều đó cũng không đủ sao?



Diệp Lăng Phi nghe vậy, lập tức mềm lòng. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:



- Được rồi, tôi chơi với cô một lát cũng được.



- Tốt quá!



Trương Lộ Tuyết nói:



- Chúng tôi bắt đầu thôi, Diệp Lăng Phi, anh đoán thử xem tôi đang ơ đâu, làm gì, xem anh thông minh đến đâu?



- Tôi không phải con gium trong bụng cô, làm sao biết cô ở đâu, làm gì.



- Đoán một chút thôi mà!



Trương Lộ Tuyết lại làm nũng. Nghe được thanh âm nũng nịu, lại nghĩ đến vẻ đẹp thanh lệ tuyệt mĩ của nàng. Diệp Lăng Phi hơi động tâm, nhẹ nhàng hỏi:



- Được rồi, tôi đoán, tôi đoán, bây giờ cô đang ngồi ở nhà gọi điện thoại cho tôi đúng không.
- Vị tiên sinh này, anh có vấn đề gì vậy? Diệp Lăng Phi ừ một tiếng, nói rất lịch sự:



- Tôi có một vấn đề nhỏ muốn hỏi cô.



- Anh cứ hỏi đi!



Cô sái kia trên mặt vẫn giữ nụ cười, đáp.



- Xin hỏi nếu tôi đi wc, tiểu tiện thì mất bao nhiêu tiền? Đại tiện mất bao nhiêu tiền? Tôi chỉ sợ sau này đi làm vào nhà vệ sinh lại không đủ tiền thì nhịn chết mất.



Dáng tươi cười trên mặt người phụ nữ kia trở nên cứng ngắc, miễn cưỡng đáp:



- Miễn phí!



Tới tham gia phỏng vấn có khoảng so người, chưa đến buổi trưa chỉ còn lại hai, ba mươi người. Những người này cũng không phải là đứa ngốc, cũng hiểu đây là tuyển dụng nghiệp vụ viên bán bảo hiểm. Ai chẳng biết bảo hiểm khó làm. Bây giờ đang lưu truyền một câu nói: Một tấm biển quảng cáo đổ xuống đè chết mười người. Trong đó bảy người bán bảo hiểm, hai người của khoa sản, còn lại là một quản lí của công ty.



Mọi người cảm thấy có lẽ không được làm quản lí của công ty bảo hiểm, cả bà cô muốn làm giám đốc điều hành cũng lén chuồn đi, trước khi đi còn dặn Diệp Lăng Phi nếu rảnh rỗi có thể đến trang trại Đông Liên, có cô ta ở đó, hắn có thể tự do tham quan.



Mặc kệ là như thế nào, trong mắt bà phó giám đốc, thành quả của lần thông báo tuyển dụng này không hề tệ, ít nhất có hai ba mươi tên đầu đất đã khẳng khái dấn thân vào sự nghiệp bảo hiểm vĩ đại. Từ lúc đó, trong kiếp sống giang hồ tại giới bảo hiểm lại có thêm những nhân viên bán bảo hiểm trẻ tuổi liều lĩnh như con nghé mới sinh không kinh gì họ.



Buổi trưa ăn cơm tại công ty, buổi chiều lên lớp huấn luyện, trong vòng một tuần sẽ được giảng dạy những kĩ năng cơ bản của nhân viên bảo hiểm, bao gồm cả việc đàm phán thương lượng hợp đồng với khách hàng.



Diệp Lăng Phi ngủ suốt buổi chiều. Khi hắn tỉnh lại, câu đầu tiên hỏi cô gái phụ trách giảng dạy:



- Xin hôi cô có phục vụ tư nhân không? Tôi gần đây ngủ không yên giấc, muốn nhờ cô hỗ trợ thôi miên tôi một chút!