Đô Thị Tàng Kiều

Chương 616 : Thì ra là thế

Ngày đăng: 10:56 18/04/20


Lăng Phi trở về phòng liền ngủ. Hắn cũng có chút giận. Diệp Lăng Phi cảm giác Bạch Tình Đình luôn luôn đang giám thị mình. Diệp Lăng Phi rất không thích loại cảm giác nảy.



Kết quả Diệp Lăng Phi ngủ thẳng đến nửa đêm. Bị đói mới tỉnh. Diệp Lăng Phi mặc áo ngủ từ trong phòng ngủ đi ra ngoài. Tới phòng bếp, cả nửa ngày mới tìm được một gói mì ăn liền với một lon bia.



Diệp Lăng Phi trọng lòng suy tính. Đành chấp nhận như vậy đi. Diệp Lăng Phi bỏ mì vào trong bát. Đang muốn đi tìm nước thì nhìn thấy Hân Minh mặc áo ngủ xuất hiện trước mặt hắn.



- Sao vẫn chưa ngủ?



Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Minh đứng ở trước mặt hắn. Hỏi một câu. Ngay sau đó liền muốn đi tìm nước. Lại nghe thấy Chu Hân Minh nói:



- Đừng ăn mì. Không tốt cho thân thể. Em ra ngoải mua cho anh ít đồ ăn. Anh muốn ăn gì?



- Quá phiền phức. Không cần!



Diệp Lăng Phi nói.



- Bây giờ cũng hơn mười một giờ. Chấp nhận ăn chút mì, đến ngày mai rồi tính sau.



- Đã nói rồi. Ăn mì không tốt.



Chu Hân Minh nói.



- Nếu không vậy đi. Em đi gọi Tình Đình ra ngoài ăn chúi gì. Xem trong nhà của anh. Món gì cũng không chuẩn bị. Buổi tối em và Tình Đình vẫn ăn bên ngoài.



- Vậy em cũng không tới chuẩn bị đồ đi!



Lúc Diệp Lăng Phi nói chuyện. Nhìn phía cửa phòng Bạch Tình Đình. Do dự nói:



- Tình Đình bây giờ hẳn là đang ngủ, không cần gọi cô ấy dậy!



Chu Hân Minh suy nghĩ một chút cảm thấy Diệp Lăng Phi nói cũng đúng. Thấp giọng nói:



- Được rồi. Chúng ta len lén đi ra ngoài. Chớ kinh động Tình Đình. Chúng ta không đi xa. Cứ như vậy đi ra ngoài được rồi, bây giờ em về phòng thay quần áo. Lát nữa gặp mặt ở dưới lầu.



Diệp Lăng Phi gật đầu cười. Trong lòng nghĩ thầm:



- Sao giống như đặc vụ vậy. Lén lén lút lút!



Diệp Lăng Phi và Chu Hân Minh lén lút rời khỏi biệt thự. Không lái xe mà đi bộ rời khỏi biệt thự. Chu Hàn Minh ôm cánh tay Diệp Lăng Phi. Vừa đi vừa nói chuyện:



- Hôm nay anh sao vậy. Làm sao lại cãi nhau với Tình Đình, anh dù sao cũng là một người đàn ông. Nên nhường Tình Đình một chút. Rồi lại nói, Tình Đình nói cũng không sai. Dù sao bọn em cũng là bà xã của anh. Quan tâm anh cũng là việc nên làm!



- Vậy cũng gọi quan tâm?



Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:



- Không phải là mua một bộ âu phục sao. Cô ấy đã nói anh ở công ty bảo hiểm câu dẫn cô này cô khác. Lại nói. Lúc anh rời khỏi tập đoàn Tân Á chẳng phải yêu cầu của cô ấy sao, bây giờ ngược lại, anh tới công ty bảo hiểm. Cô ấy còn nói anh ở công ty bảo hiểm câu dẫn con gái. Nếu như anh thật sự như vậy. Vậy cũng thôi, nhưng anh không hề câu dẫn ai mà. Đây mới là chuyện làm cho anh phiền muộn!



- Ai bảo anh không để cho người khác yên tâm cơ!



Chu Hân Minh nói.



- Nhìn từ góc độ khác. Nếu như Tình Đình ở bên ngoài có rất nhiều nam nhân anh có thể cũng đối đãi với cô ấy như vậy không?



Diệp Lăng Phi vừa nghe. Lập tức nói:



- Nếu như cô ấy có nam nhân bên ngoài. Anh lặp tức đem những nam nhân kia giết chết. Sau đó, anh sẽ không để ý tới cô ấy nữa.



- Nhìn đi, anh và Tình Đình không khác nhau lắm, vì sao anh không tự hỏi lại mình.



Chu Hân Minh nói.



- Bởi vì nam tôn nữ ti (tư tưởng trọng nam khinh nữ)!



- Biến!



Chu Hân Minh véo Diệp Lăng Phi một cái, nói:




Đường Hiểu Uyển nói:



- Diệp đại ca. Em cũng ở đây. Đình Đình như vậy. Cho dù em về nhà cũng không ngủ được.



Tần Dao lúc này cùng đứng lên. Nói:



- Đúng vậy. Diệp đại ca. Đình Đình là bạn tốt nhất của em. Em không thể đi. Em muốn chờ Đình Đình tỉnh lại!



- Diệp Lăng Phi. Anh cũng chớ miễn cưỡng mọi người. Nếu tất cà mọi người muốn ở chẽ này. Vậy thì cùng nhau chờ Đình Đình tĩnh lại cũng được.



Chu Hân Minh nói.



- Bằng không cũng đã muộn như vậy. Để hai cô bé đi về cũng không an toàn.



- Được rồi. Vậy cứ như thế đi!



Diệp Lăng Phi cũng không nhiều lời...



Trone phòng bệnh. Diệp Lăng Phi chờ ở bên giường Vu Đình Đình. Tay hắn vẫn luôn nắm tay Vu Đình Đình. Đường Hiểu Uyển và Chu Hân Minh ngồi ở ghế. Đã ngủ. Chỉ có Tần Dao ngồi ở bên giường Vu Đình Đình. Giống Diệp Lăng Phi, chăm sóc Vu Đình Đình.



- Tần Dao. Em ngủ trước đi!



Diệp Lăng Phi thấy Tần Dao còn không chịu ngủ. Giục Tần Dao mau đi ngủ. Tần Dao lấc đầu. Nói:



- Đình Đình là bạn tốt nhất của em, bây giờ cô ấy như vậy. Em không ngủ được. Đồ ăn là em đi mua. Lúc đó em nhìn rồi. Rất mới. Thế nhưng thật không ngờ Đình Đình sẽ thành như vậy!



- Tần Dao. Không nên tự trách, ngủ sớm một chút đi!



Diệp Lăng Phi chỉ là giục Tần Dao nhanh đi ngủ. Trừ chuyện đó ra. Cũng không nói dư thừa.



Tần Dao không chịu ngủ, vẫn còn trông Vu Đình Đình.



Chờ khi trời vừa hửng đông, Vu Đình Đình tỉnh lại. Thân thể Vu Đình Đình rất suy yếu. Diệp Lăng Phi sau khi thấy Vu Đình Đình tỉnh lại. Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.



- Đình Đình, cuối cùng bạn cũng tĩnh lại. Làm mình sợ muốn chết!



Tần Dao hai mắt chảy ra nước mắt.



- Tần Dao. Mình không sao mà! Cảm ơn bạn!



Vu Đình Đình thanh âm vẫn còn có chút yếu ớt.



- Ừm. Được rồi. Nếu Đình Đình đã tỉnh lại. Mọi người cũng không nên đợi ở chỗ này!



Diệp Lăng Phi nói.



- Hân Minh, em đưa hai người bọn họ về nhà. À. về phần Tình Đình. Em nói anh có việc, đi cả buổi trưa. Hiểu Uyển, buổi trưa em qua đây. Nấu nồi canh bồi bổ mang qua đây. Buổi chiều có thể phải phiền em chăm sóc Đình Đình.



- Diệp đại ca. Anh yên tâm đi. Đình Đình cứ giao cho em.



Đường Hiểu Uyển nói.



Chờ những người này đều đi rồi. Diệp Lăng Phi nắm bàn tay nhỏ bé của Vu Đình Đình. Ôn nhu nói:



- Tiểu nha đầu. Sao em lại bị đau bụng. Ngày hôm qua ăn cái gỉ vậy?



- Em không ăn cái gì!



Vu Đình Đình thanh âm yếu ớt. Nói:



- Buổi chiều em và Tần Dao đi ra ngoài dạo phố. Chỉ ăn mấy quả hồng. Buổi tối ăn đậu và khoai tây. Còn có...!



Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong. Lông mày nhíu chặt, nói:



- Thì ra là thế!