Đô Thị Tàng Kiều
Chương 625 : Phát hiện của Bạch Tình Đình
Ngày đăng: 10:57 18/04/20
Không chỉ có Phương Linh nghi ngờ về khả năng nghe hiểu của mình mà cả Đổng Học Dân cùng đang hoài nghi bản thân mình. Trong lòng Đổng Học Dân hiểu rất rõ, hợp đồng này của bảo hiểm Dân An khó lòng thành công. Vì theo cảm nhận của hắn sau vài lần nói chuyện với Trần Ngọc Đình qua điện thoại, vị phó chủ tịch Tân Á này chỉ lấy Dân An ra so sánh với Bình An mà thôi.
Đổng Học Dân vốn chẳng định lãng phí thời gian cho vụ làm ăn này nên mới tỏ ý nhường lại cho Phương Linh. Dù sao thì nếu Phương Linh có không làm được thì cũng chẳng can hệ gì đến hắn ta, cô ta có trách thì chỉ nên trách bản thân mình không có tài cán gì mà thôi. Nhưng đồng thời cô cũng mắc nợ hắn một lần, hắn cũng muốn thông qua việc này kết thân với Phương Linh.
Nhưng hắn không thể ngờ sự việc lại thành ra như vậy. Vị phó tổng Tân Á muốn kí kết hợp đồng trực tiếp với Phương Linh. Phản ứng đầu tiên của hắn là tưởng mình đã nghe nhầm, nhất định mình đã nghe nhầm.
Phương Linh và Đổng Học Dân mặt đần thộn ra, không có bất cử phản ứng nào. Diệp Lăng Phi đành lên tiếng cười nói:
- Ban nãy tôi vô tình gặp phó tổng Trần ở trước cửa văn phòng, thật không ngờ phó tổng lại là người có tầm nhìn như vậy. Tôi mới chỉ giới thiệu một chút về công ty bảo hiểm Dân An của chúng ta thôi mà cô ấy đã nhận luôn hợp đồng với công ty ta. Phương Linh, cảm ơn cô đã dạy tôi rất nhiều điều, nếu không thì hôm nay tôi đã không biết phải nói như thế nào. Nếu phó tổng Trần đã muốn kí kết với chúng tôi thì tôi cũng thay mặt cho Phương Linh cảm ơn cô một tiếng.
Trần Ngọc Đình lãnh đạm nói:
- Khi nào chúng ta kí kết hợp đồng?
- Đương nhiên là càng sớm càng tốt.
Diệp Lăng Phi quay sang Phương Linh, nói:
- Phương Linh, cô còn thần người ra đấy làm gì, cô không định hẹn phó tổng đây một thời gian cụ thể để còn kí kết hợp đồng à? Chúng ta không thể lãng phí thời gian của người ta được.
Phương Linh nãy giờ ngây ngô, nghe lời nhắc nhở của Diệp Lăng Phi, theo bản nâng trả lời:
- Nếu phó tổng chiều nay có thời gian thì mời cô chiều nay đến công ty bảo hiểm Dân An của chúng tôi kí kết hợp đồng.
Trần Ngọc Đình lắc đầu nói:
- Tôi không có thời gian, hay là như vậy đi. Chiều nay cô mang hợp đồng đến Tân Á, tôi sẽ kí ngay tại đây.
- Được ạ!
Phương Linh vội vàng gật đầu, nghĩ bụng chỉ cần Trần Ngọc Đình chịu ký thì dù có phải chạy đi chạy lại vài lần cô cũng cam lòng.
Chuyện thỏa thuận kỷ kết đã xong. Phương Linh và Đổng Học Dân cũng chẳng còn lý do gì mà ở lại đây. Diệp Lăng Phi nháy mắt với Trần Ngọc Đình rồi cùng theo hai người này bước ra khỏi văn phòng của Trần Ngọc Đình.
Vừa ra đến ngoài Phương Linh mới nghĩ ra hợp đồng này nên do Diệp Lăng Phi làm mới đúng nên cô cười nói:
- Diệp Lăng Phi, anh nghe tôi nói này, anh rất có năng lực. Ngay đến cả phó tổng của Tân Á cũng bị anh thuyết phục, theo tôi thấy hợp đồng này nên để cho anh làm tiếp. Anh cứ nhận đi nhé.
Diệp Lăng Phi nghe vậy bèn xua tay nói:
- Tôi không cần hợp đồng lần này, nó là của cô mà. Tôi giờ cũng không vội gì, không phải tôi vẫn còn thời hạn một tháng hay sao. Hơn nữa, nếu quả thực tôi không thể nhận được hợp đồng nào ba vạn tệ tôi tự động rời đi!
Ba người vừa nói vừa đi đến thang máy. Đổng Học Dân vẫn đang suy nghĩ về chuyện xảy ra ban nãy, đến nỗi khi cửa thang máy mở ra rồi, hắn ta vẫn đứng bần thần bên ngoài. Phương Linh phải gọi, hắn ta mới giật mình bước vào thang máy.
Tận đến khi ra bãi đậu xe. Đổng Học Dân vẫn thắc mắc về chuyện tại sao Diệp Lăng Phi lại có thể vào được Tân Á dễ dàng như vậy. Khi cả ba bước đến chiếc xe Audi của công ty Đổng Học Dân đột nhiên hỏi:
- Diệp Lăng Phi, cậu vào Tân Á bằng cách nào thế?
Đổng Học Dân ngữ khí có phần khách khí. Diệp Lăng Phi nghe Đổng Học Dân hỏi mình, vốn hắn cũng chẳng ưa gì tên này nên nãy ra ỷ xấu cố tình bỡn cợt tên này. Diệp Lăng Phi giương bộ mặt thành thật ra nói:
- Kì thực vô cùng đơn giản. Ban nãy khi đứng ở thang máy tôi có rỉ tai với anh nhân viên bảo vệ rằng tôi có quan hệ rất thân thiết với vị phó tổng của tập đoàn anh ta. Anh ta tin ngay lập tức và không hề muốn đắc tội với tôi nên đã để tôi lên lầu.
Trương Lộ Tuyết hỏi:
- Anh lén lút đến đày làm gì?
- Anh...anh đến bán bảo hiểm.
Diệp Lăng Phi nói:
- Em có muốn mua một hợp đồng bảo hiểm không.
- Không phái trùng hợp như thế chứ.
Trương Lộ Tuyết lãnh đạm nói:
- Diệp Lăng Phi, anh đừng tưởng em không biết ý định của anh. Em sớm đã biết bà xã anh đến tìm em tính sổ rồi. Anh cố ý đến xem em mất mặt như thế nào đúng không?
- Trời ơi, sao anh có thể làm như thế được?
Diệp Lăng Phi mặt mày ủy khuất ra điều oan uổng nói:
- Sao anh biết được bà xã anh cũng đang ở đây. À, bà xã anh đang ở đâu thế?
Lúc này Bạch Tình Đình mới từ phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết bước ra, cô nghe thấy giọng của Diệp Lăng Phi thì tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói:
- Ông xã, anh thật là. Sao anh lại đến đây.
Bạch Tình Đình nói xong, quay ra nhìn Trương Lộ Tuyết, ý nói thật trùng hợp.
Trương Lộ Tuyết liếc mắt, nói:
- Bạch Tình Đình, lần này cô đừng có hiểu lầm. Tôi không hề hẹn chồng cô đến. Chồng cô tự đến tìm tôi.
- Không phải.
Diệp Lăng Phi vội vàng giãi thích:
- Bà xã à, thật sự anh đến là để bán bảo hiểm.
- Đúng vậy. Diệp Lăng Phi đến tìm tôi để thuyết phục tôi mua bảo hiểm.
Trương Lộ Tuyết quay người, nhìn Bạch Tình Đình nói:
- Bạch Tình Đình, ban nãy cô nói tìm tôi vì chuyện của công ty. Nhưng bây giờ tôi muốn cùng Diệp Lăng Phi nói chuyện bảo hiểm. Rồi sau đó mới bàn tiếp chuyện công ty với cô.
Bạch Tình Đình đột nhiên cuời nói:
- Trương Lộ Tuyết, nếu quả thật là như vậy, tôi chẳng còn gì để nói nữa cả, cô là chủ tịch ở đây, đương nhiên mọi chuyện phải nghe theo cô rồi. Có điều, tôi vốn định nói với cô một chuyện có liên quan đến cô. Nhưng xem ra hiện nay không cần thiết nữa rồi.
Nói đến đây, Bạch Tình Đình quét mắt qua ngươi Diệp Lăng Phi, lạnh lùng nói:
- Ông xã, giờ em mới biết, anh giấu em rất nhiều chuyện!