Đô Thị Tàng Kiều

Chương 627 : Hiện trường giết người

Ngày đăng: 10:57 18/04/20


Phương Linh mời mọi người ăn cơm, địa điểm là tại quán ăn ven đường Quang Vinh có tên “Ngon Lại Đến”. Phương Linh kí xong họp đồng, tiền kiếm được có ít cũng phải sáu nghìn tệ. Đương nhiên quan trọng không phải là cô kiếm được bao nhiêu, mà là chuyện cô ký được hợp đồng với một nhân vật tầm cỡ ở tập đoàn Tân Á được truyền ra ngoài thì sau này uy tín của cô càng lên cao, đàm phán sau này càng thuận lợi.



Phương Linh mời tất cả các đồng nghiệp trong phòng đi ăn, phòng cô có hơn chục người, trong đó có một vài người vắng mặt vì nhà có việc bận, cuối cùng chốt danh sách chỉ còn lại có sáu người. Phương Linh cũng mời cả Vu Uy nhưng Vu Uy đã từ chối vì tối nay hắn có việc.



Còn việc Đồng Học Dân cũng không đến làm cô vô cùng bất ngờ, cô những tưởng Đồng Học Dân là một trong người hào hứng nhất, ai dề đến một cuộc điện thoại hắn cũng không gọi. Phương Linh đành gọi điện thoại cho hắn thì mới biết hắn đang ở trong bệnh viện.



- Đồng Học Dân, anh sao vậy? Sáng nay anh vẫn bình thường mà, sao giờ lại đã ở trong bệnh viện rồi?



Phương Linh ngạc nhiên hỏi.



- Đừng nhắc đến nữa, tóm lại anh đang não hết cả ruột lên đây.



Đồng Học Dân não nề nói:



- Phương Linh, em phải nhớ rõ, từ nay về sau đừng bao giờ tin lời tên Diệp Lăng Phi, lời hắn nói ra có thể hại chết người đấy.



Phương Linh ngắt điện thoại, nói với Diệp Lăng Phi đang ngồi bên cạnh mình:



- Diệp Lăng Phi, rốt cuộc anh đã nói gì với ông Đồng Học Dân mà ông ấy vừa nói với tôi lời anh nói ra có thể hại chết người?



Diệp Lăng Phi nghe xong, cười thầm trong bụng, nghĩ: “Nhất định tên này tin lời mình rồi bị người ta đánh cho một trận đây mà.” Trong lòng dù đã đoán ra được phần nào nhưng Diệp Lăng Phi vẫn giả vờ hồ đồ nói:



- Chuyện gì? Sao tôi lại không biết nhỉ?



- Thôi, không có gì cả đâu, chúng ta ăn cơm thôi.



Phương Linh đảo mắt qua phía Trần Tây, ý nhị nói:



- Trần Tây, sau này cô phải cố gắng nhiều vào!



Trần Tây cuối cùng cũng không đi gặp Vu Uy mà đi theo đám Diệp Lăng Phi ăn cơm. Cô đã suy nghĩ rất lâu rồi mới quyết định rằng tốt nhất mình không nên đi thì hơn vì cô sợ nếu mọi người trong công ty biết chuyện Vu Uy giới thiệu khách hàng cho Trần Tây thì thế nào cũng bị mọi người xì xào bàn tán. Lại thêm những lời nói kì lạ của Diệp Lăng Phi ban nãy làm cô càng thêm phân vân. Trần Tây do dự mãi rồi cuối cùng cũng gọi điện thoại cho Vu Uy. Vu Uy không nói nhiều mà chỉ nhấn mạnh rằng nếu Trần Tây không cố gắng thì khó lòng trụ lại trong công ty.



Trần Tây không hiểu hàm ý trong những lời Vu Uy nói, dù sao cô cũng chỉ là sinh viên mới ra trường, chưa hiểu về nhân tình thế thái, chỉ nghĩ đơn thuần là Vu Uy đang cổ vũ minh, nên vội vàng nói:



- Cám ơn giám đốc Vu.



Triệu Lượng tay nâng ly rượu, cười nói với Phương Linh:



- Phương Linh, sao cô lại không mời Giang Nguyệt Văn, lẽ nào cô không sợ cô ấy nói xấu về cô sao?



- Mời cô ta? Thôi, cho tôi xin. Anh không phải không biết tôi chẳng ưa gì cô ta. Mời cô ta đến ăn cơm làm gì cho giả tạo.



Phương Linh bĩu môi, nói tiếp:



- Ăn cơm muốn ngon thì phải có không khí. Nếu như gọi cô ta đến thì nuốt sao nổi cơm nữa?



Triệu Lượng cười hì hì, rồi nhìn sang vẻ mặt non nớt của Trần Tây, nói:



- Ờ, tôi nghĩ Trần Tây bây giờ chắc đang rất lo lắng đây.
- Hân Minh, tối nay chúng mình về sớm chút nhé, em đừng tăng ca quá muộn, anh lúc nào cũng nhớ em.



- Đi, anh đừng ở đây nói năng linh tinh nữa.



Chu Hân Minh lầm bầm:



- Anh đứng ở đây chờ đi, em còn chưa biết đầu đuôi ra làm sao thì sao có thể đi được.



- ờ, anh biết rồi.



Diệp Lăng Phi cười nói:



- Anh sẽ chờ Hân Minh bảo bối của anh xong việc.



Chu Hân Minh cũng không để ý đến Diệp Lăng Phi nữa, cô bước vào hiện trường. Vừa vào đến nơi cô đã ngửi thấy mùi máu me nồng nặc. Cô nhăn mặt, lúc này Tiểu Triệu bước đến, nói:



- Đội trường Chu, kẻ bị chết là đường chủ của bang Phủ Đầu, tên là Trương Ngạo, theo tôi thấy vụ án này là do xã hội đen báo thù lẫn nhau.



Chu Hân Minh chi gật đầu, rồi nói:



- Còn phát hiện được gì nữa không?



- Đầu đạn đã được tìm thấy, chúng tôi đã chuyển cho bên kỹ thuật giám định rồi. Theo lời khai của những nhân chứng có mặt tại hiện trường, thì hung thủ sớm đã có sự chuẩn bị, tôi thấy đây là tên giết người chuyên nghiệp.



- Vụ án trong chốc lát đã trở nên phức tạp, nếu quả thật là sự báo thù trong các băng nhóm xã hội đen thì nhất định có nội tình trong đó, các đồng nghiệp nên cảnh giác một chút, ngày mai tôi sẽ viết báo cáo gửi cho cục trưởng.



Chu Hân Minh nói xong thì rời khỏi hiện trường, cô vừa đi vừa nói với Tiểu Triệu:



- Tối nay tôi có việc, việc ở đây giao cho anh, anh đem theo vài người nữa khám xét kỹ càng hiện trường, xem xem có sót manh mối nào nữa không. À, lưu lại phương thức liên lạc với các nhân chứng, bảo họ ngày mai đến sờ cảnh sát, chúng ta đẩy nhanh tiến độ làm việc, ghi lại lời khai của các nhân chứng, nhận diện hung thủ, sớm tìm ra được hung thủ, nhanh chóng kết thúc vụ án.



Chu Hân Minh bước ra ngoài tiệm ăn thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang đứng nói chuyện với một cô gái xinh đẹp ở bên ngoài. Sau khi dặn dò Tiểu Triệu mọi công việc, cô rảo bước tiến về phía Diệp Lăng Phi.



Diệp Lăng Phi đang nói chuyện với Phương Linh. Phương Linh đã qua sợ hãi nên Diệp Lăng Phi an ủi cô vài câu, để làm cô yên lòng. Đúng lúc này thì Chu Hân Minh đi tới. Nhìn thấy Chu Hân Minh tiến về phía mình, Diệp Lăng Phi giơ tay ra giới thiệu:



- Đội trưởng Chu, đây là đồng nghiệp của anh - Phương Linh, cô ấy là nhân viên cừ nhất trong phòng anh. Giờ cũng là người hướng dẫn anh về nghiệp vụ.



Phương Linh không quen Chu Hân Minh, nhưng cô cũng không phải người ngốc nghếch, vừa nhìn một cái cô đã biết ngay Chu Hân Minh làm lãnh đạo ở bên cảnh sát. Chu Hân Minh nhìn Phương Linh với ánh mắt đánh giá, khẽ gật đầu thay cho lời chào. Nhìn Diệp Lăng Phi mở miệng nói:



- Việc của em ở đây đã xong, em về trước đây.



Diệp Lăng Phi sao lại không nghe ra được hàm ý trong câu nói của Chu Hân Minh. Hắn đành quay ra phía Phương Linh vội vàng nói:



- Phương Linh, tôi bận rồi, tôi đi trước nhé, ngày mai gặp mặt ở công ty.



Diệp Lăng Phi nói xong, quay người, cố sắng giữ khoảng cách với Chu Hân Minh, một trước một sau rời khỏi hiện trường.



Phương Linh nhìn Chu Hân Minh và Diệp Lăng Phi rời đi, lòng băn khoăn về lai lịch của Diệp Lăng Phi, cô có cảm giác thân phận của Diệp Lăng Phi không bình thường chút nào, không biết hắn ta là thần thành phương nào nữa đây.